chương 0

1.9K 129 1
                                    

"Kacchan....cậu nói gì thế, mau trả lời tớ đi!!"

.....

"Kacchan....đau quá"

.
Tao...tao chỉ....

"Kacchan có nhiều máu chảy ra quá"

"Nè kacchan, mau làm gì đi"
.
Không phải.....

"Kacchan.......là LỖI CỦA CẬU HẾT"

.
Không phải như vậy....tao..tao không có cố ý

"KACCHAN..LÀ LỖI CỦA...."
---------------------------------------------
"KHÔNG PHẢI "

Bakugo bật dậy sau cơn ngái ngủ, khắp người thấm đẫm mồ hôi và khuôn mặt tái nhợt đến kinh hãi.  Bàn tay cậu như run lên và có vẻ anh đang cố nói điều gì đó, cảm giác lúc đó vẫn còn.....nó vẫn còn ở đây.

Anh sợ hãi mà nhìn quay một lượt rồi lại thở phào nhẹ nhỏm khi không bắt gặp người đó.

Nhưng cảm xúc của Bakugo bị phá vỡ khi anh nhận ra cả lớp đang nhìn mình với ánh mắt quái dị cùng vài câu cười khúc khíc.-rõ là muốn chọc điên -. Midnight đang giảng bài cũng lắc đầu ngao ngán mà thốt lên.

"Bakugo...đã là lần thứ mấy trò ngủ trong lớp rồi hả, lại còn đưa cái mặt đấy ra làm gì. Mau ngồi xuống và chú tâm vào bài học đi, đã năm hai rồi mà như thế đấy"

Tsh

Bakugo hằng học ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu vì không thể cho bọn kia ra bã. Vừa bình tĩnh lại, anh bắt đầu nhớ lại về giấc mơ kì quái kia, mắt có phần dao động vì những suy nghĩ của bản thân.

----------------------giờ ăn trưa-----------------

Bakugo đang ngồi ở một góc nhỏ, tay cứ chọc chọc vào cái súp lơ trong phần ăn.

"Bakugo...hồi nãy...mày có chuyện gì hả"

Kirishima chủ động bắt chuyện khi mà bầu không khí cứ im lặng từ hồi lâu trước đó dần tệ hơn. Một phần cũng vì anh đã ăn xong phần cơm của mình và thấy rảnh.

"Đúng đó..Bakugo. Có chuyện gì thì kể ra để tụi tớ có thể giúp

Denki đang ngồi ăn trong sợ hãi thấy thế liền hùa theo.

"Không....không có gì" Bakugo từ tốn nói và có lẽ anh không định ăn nốt phần katsudon đã nguội của mình.

Việc chậm rãi trả lời với cái khuôn mặt như táo bón nhều ngày vốn đã không bình thường. Đó là chưa nói đến Bakugo Katsuki, người luôn mở mồm là chửi thề lại có lúc như này??.

Điều đó làm cho Kirishima và Denki vừa sợ hãi lo lắng vừa có thể khẳng định đã có chuyện gì đó xảy ra với anh. Chần chừ một lúc, cả hai quyết định tra hỏi cho ra lẽ.- có lẽ thế

"Bakugo, mày có thể tin tưởng bọn này mà"

"Có chuyện gì thì kể cho tụi này nghe vời nàooo"

"Bọn này tuyệt đối không nói với ai đâu, nên là..."

*RẦM*
"TỤI MÀY IM M* ĐI, ĂN CŨNG Đ*O YÊN"

[Đn Bnha]-『anh hùng 』bakudekuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ