[1] Mai

767 138 9
                                    

.LƯU Ý TRƯỚC KHI ĐỌC TRUYỆN.

- Có yếu tố loạn luân nhẹ.

- Tác giả KHÔNG HỀ CÓ Ý CỔ XÚY LOẠN LUÂN.

<3

<<Mày đến nơi chưa?>>

Bây giờ là khoảng 12 giờ trưa tại sân bay quốc tế Narita, Tokyo-Nhật Bản. Ban Mai mệt mỏi kéo lê chiếc va li nặng đến ghê người cộng thêm cái ba lô du lịch màu đen siêu to khổng lồ đằng sau lưng, anh đi dọc con đường ra khỏi sân bay, chuẩn bị bắt một chuyến xe buýt để đến Shibuya.

"Đến rồi, thề đuối vỗn lài. Lưng với mông tao ê ẩm hết cả đây."_Anh giở giọng than vãn. Hơn 5 giờ ngồi máy bay đến Tokyo, Nhật Bản không phải quảng thời gian quá dài nhưng cũng chẳng thoải mái gì, anh đã nôn hai lần trong suốt chuyến bay vì nhìn ra cửa sổ quá lâu. Chơi ngu có thưởng.

Chưa hết, xuống máy bay rồi thì cũng chẳng vui sướng hơn là bao, mới bước khỏi đã bị cái nắng nóng gắt gao của Tokyo doạ cho khiếp hãi. Nó thực sự vô cùng khủng khiếp, kinh dị đến nổi Ban Mai chỉ muốn lột trần bản thân ra và nhảy vào cái đài phun nước cá heo đằng kia. Những giọt mồ hôi chua chát chảy xuống từ trán bết lại rất khó chịu, cứ dính dính rít rít, muốn tắm, anh muốn tắm ngay bây giờ.

<<Đến nơi an toàn là tốt rồi, tao còn sợ máy bay của mày có trục trặc rồi...>>

"Mày nín."_Ban Mai nhăn mặt, cái thằng này lúc nào cũng nói điềm gỡ, câm luôn đi cho rãnh nợ.

<<...Tao sẽ nhớ mày lắm>>

"..Cũng đâu phải tao sẽ không bao giờ về thăm mày nữa, mày cứ lố."_Ban Mai nhếch mép cười khúc khích. Thằng bạn tốt này từ năm tiểu học đã không hiểu vì sao mà bám riết lấy anh, đi đâu nó cũng lẽo đẽo theo sau như cái đuôi không bao giờ đứt rời.

Khi anh được xếp vào lớp chuyên Ngoại Ngữ, y cũng cố gắng theo kịp để được xếp chung lớp, đôi khi còn bị đám bạn trêu chọc gọi bằng cái biệt danh simp trúa hay cái bóng làm nền, vậy mà thằng chả chẳng buồn để tâm. Với Ban Mai, Xuân có thể là người bạn tuyệt vời và quý giá nhất anh từng có.

Lần này đến Nhật Bản y không thể đi theo anh, lòng thật sự vô cùng tiếc nuối nhưng cũng chỉ là một thiếu niên trung học, có thể làm gì sao?

<<Hay là bữa nào tao sẽ lén đi kiếm tiền mua vé rồi qua đó với mày, ok không?>>

"Thằng điên này, còn ba má mày thì sao, mày định để cô chú sốt ruột đi tìm mày à?"

<<Nhưng mà không có mày thì sao tao sống nổi!!>>

"Cắn thuốc ít thôi, ở bển lo học hành cho tốt vào rồi nhận cái học bổng, lúc đó muốn qua cũng không ai cản mày đâu. Suy nghĩ đi thằng này."_Ban Mai vừa nói, vừa rải bước đi đến trạm dừng xe buýt để đón chuyến xe sớm nhất, anh muốn về thật nhanh để có thể nằm dài ra giường mà thư giãn. Cũng muốn gặp gia đình thật sự của mình nữa...

<<Đến lúc đó thì lâu quá, tao không biết bản thân có đợi được không...>>

"Haiz. Mày đó, chả có tiền đồ gì cả. Thôi xe đến rồi, lát tao gọi mày sau."

.Tokyo Revengers.|| Ban MaiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ