4

22 3 0
                                    

Một lúc sau, Ngưu Siêu lền ném cho anh một bộ quân phục màu xanh lục, cùng với một cái đồng hồ quả quýt hơi trầy xước, bỏ thêm câu ngày mai sáu giờ đến sân huấn luyện, ba đội cùng báo cáo.

Thật ra Ngưu Siêu nghĩ không ra rốt cuộc vì sao mà Nhậm Hào lại để ý đến Lưu Dã như vậy - anh nói anh ở trong phòng khách nhà hắn không tiện lắm, sợ không nghe thấy chuông báo buổi sáng, không đi huấn luyện đúng giờ, muốn chuyển ra ngoài, vậy mà hắn lại đưa ngay cho anh cái đồng hồ mà mình không dùng đến. Tuy rằng nó cũ nát, nhưng Nhậm Hào rất để ý đến nó, mời chuyên gia đến sửa lại rồi cẩn thận cất đi. Sau đó hắn cũng không dùng, cũng chả thấy hắn mang theo bên mình, vẫn luôn đặt nó trong ngăn tủ cuối cùng.

Lưu Dã đi qua đi lại trước gương nhìn ngắm bộ dạng mặc quân phục của mình, quần áo có hơi rộng, chủ yếu là do anh hơi gầy. Anh chỉnh lại cái mũ nồi của mình, giấu đôi tất mình không nỡ vứt vào trong ống quần, đi tới lui tận hưởng cảm giác được mang đôi giày mới toanh.

Phải nói như thế nào đây.

Anh từ bé đã phải sống đầu đường xó chợ, không thân không thích với ai, nói gì đến có được một ngôi nhà. Huống hồ chiến tranh liên miên, những chuyện xấu xa ác độc đối với anh chẳng còn gì xa lạ, thậm chí còn suýt gặp hoạ sát thân vì ngoại hình này. Sau này chạy đông chạy tây lẩn trốn, học được vài chiêu công phu mèo cào để phòng thân, không có việc gì quan trọng thì anh sẽ đội nón để giấu mặt, làm xiếc, kiếm cơm ăn.

Về chuyện sống chết, trong thời điểm loạn lạc như thế, số mệnh như thế nào, ý trời định sẵn rồi.

Cho nên hiện tại đối với Lưu Dã mà nói, không có gì là không tốt cả, anh có ăn có uống, có mặc có ở, thậm chí còn có được một thân phận - lính.

Tuy anh có bỉ ổi xấu xa, nhưng chẳng có gì có thể ngăn anh khát vọng được sống dưới ánh mặt trời.

Cuộc sống của Lưu Dã không còn rảnh rỗi như trước nữa, luyện sức bền, luyện đánh giáp lá cà, học dùng súng, bắn súng... Đủ loại huấn luyện cường độ cao làm cho anh dường như quên mất sự tồn tại của Nhậm Hào. Dù hắn không cho anh đổi phòng, anh vẫn lén lút đi tìm một giường trống trong phòng của lính mới, mỗi ngày ăn cơm nói chuyện huấn luyện cùng mấy cậu em trai, vui vẻ cực kỳ.

Hôm nay, giáo viên huấn luyện đưa tân binh bọn họ học ném lựu đạn.

Đối với tân binh, ném lựu đạn không hề dễ. Trong tình huống bình thường, khoảng thời gian từ khi tháo chốt cho đến khi phát nổ chỉ mất 2.8 đến 4 giây, phạm vi sát thương có thể rộng hơn 6 thước.

Lòng bàn tay cầm lựu đạn của Lưu Dã chảy đầy mồ hôi, trong lòng căng thẳng tột độ. Tuy rằng anh đã không ít lần nghe thấy âm thanh súng đạn, nhưng tự mình ném là lần đầu tiên, huống hồ không phải anh chưa nhìn thấy có người sơ suất, tay bị đạn nổ chỉ còn sót lại những thớ thịt nát vụng.

"Chuẩn bị lựu đạn!"

Lưu Dã cố gắng giữ vững hô hấp, ổn định nhịp tim, tay cầm lựu đạn càng lúc siết càng chặt, nỗ lực nói với chính mình cứ làm theo thao tác quy định - tháo mở nắp đạn, đâm thủng lớp giấy chống ẩm, kéo chốt.

[Hào Tình Nhã Trí | Longfic] Khốn cụcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ