Anh và em

1K 98 9
                                    

Hôm nay, trong mắt anh, em là người đẹp nhất thế gian.

Hôm nay, trong tim anh, em là người đầu tiên cũng như cuối cùng bước vào.

Hôm nay, em mặc 1 chiếc váy cưới rất đẹp.

Anh đứng trên lễ đường, cầm 1 bó hoa trên tay, ngón áp út của anh luôn chừa 1 khoảng trống đặc biệt cho chiếc nhẫn cưới này. Giờ đây anh mới có thể chính thức đeo nó.

Miệng anh không thể ngưng mỉm cười, vì hạnh phúc. Nhưng tại sao, anh lại không thể ngừng khóc.

Hình ảnh em bước vào lễ đường, anh đã chờ rất lâu để được thấy hình ảnh này. Hơn ai hết, ai là người nóng lòng được thấy em nhất, cô dâu của anh.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, em xuất hiện với 1 chiếc váy cưới màu trắng ngà, anh cứ ngỡ em là 1 thiên thần ông trời ban tặng cho anh.

Em đẹp lắm, với anh em là người phụ nữ độc nhất vô nhị, em chiếm 1 vị trí mà không ai có thể thay thế. Anh tự hứa với bản thân rằng, anh sẽ dùng cả đời này để yêu em, không, anh chắc chắn là vậy.

Không phải vì anh đã hứa hẹn trước với em, mà là anh tự tin anh làm được, ai hiểu trái tim anh bằng anh không ?

À, có em.

Em từng có 1 ước mơ kì lạ nhưng cũng không kém phần đáng yêu, em nói khi cả 2 đã về chung 1 nhà, em và anh sẽ cho căn nhà bay lên bằng hàng triệu quả bóng bay, cùng nhau bay đến 1 nơi cao hơn, 1 nơi chỉ có 2 người, 1 nơi yên bình giống như bộ phim hoạt hình Up.

Thật là trẻ con, nhưng anh thích.

Anh còn cười vì em chẳng thay đổi gì cả từ lần đầu anh gặp em, vẫn như 1 đứa con nít chưa lớn, vậy mà em đòi cưới anh sớm, không biết liệu khi về chung 1 nhà, em có chăm nổi con của anh không nữa.

Đấy là ước mơ của em, còn anh, anh nói anh muốn 1 đội bóng, 1 ngôi nhà và nhiều đứa trẻ. Anh tham lắm, biết em chẳng thể nuôi nổi 1 đứa, nhưng anh thích vậy vì khi em bận rộn với những đứa con, em sẽ không còn thời gian để ý ai khác.

Anh sợ em sẽ bị người ta cướp đi mất, vì em quá xinh đẹp mà.

Em đang bước đi trên lễ đường, ánh mắt không ngừng nhìn về phía anh, đôi môi xinh đẹp của em gọi tên anh, ngón áp út đang đợi anh đeo nhẫn vào.

Lúc đó, anh cảm tưởng con tim anh sắp nhảy ra ngoài. Cũng đúng thôi, sắp rồi, con tim này anh sẽ giao cho em giữ. Em vốn đã sở hữu nó từ lâu rồi mà.

Anh bắt đầu run lên vì lo lắng, hơi thở cũng gấp gáp hơn, nhìn từng bước chân của em mà trở nên nóng vội. Anh mong thời gian trôi nhanh hơn 1 tí, để em đi hết con đường trải bằng hoa ngắn kia, đứng bên cạnh anh, cầm lấy tay anh và nói "Con đồng ý".

Nhưng sao thời gian lại trôi chậm vậy nhỉ ? Em đi mãi, đi mãi mà không đến bên anh.

Anh bắt đầu rơi nước mắt nhiều hơn, anh sợ, quãng đường ngắn đó sẽ lại trở thành con đường dài nhất mà em đi, rằng em sẽ không vượt qua được con đường đó mà đến bên cạnh anh.

Anh gọi tên em trong vô thức

"Ami, Ami, anh ở đây, đến với anh được không, anh xin em"

Hạnh phúc là nơi có emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ