Chương 8: Cá nheo kho tàu

9 0 0
                                    

Sở Linh Nguyệt cùng tam thúc bọn họ thắng lợi trở về, tam thúc Sở Chí Cao hai tay xách hai thùng gỗ cũng không hề cảm thấy nặng, bước chân vững vàng mười phần khí thế bước vào sân hắn liền gân cổ hô.

"Ông nội, bà nội, nhị thẩm, tam thẩm, Tử Thư, mọi người mau ra đây."

Mấy người đem cá đặt ở dưới sân, Sở Tử Thanh tiến lên cầm lấy tấm lưới Sở Linh Nguyệt đang cầm trong tay cẩn thận nâng niu, sợ có cái gì sơ xuất, tấm lưới đánh cá này hiển nhiên trở thành thần khí trong tay họ.

"Ca ca, ca đây là đang làm cái gì?" Sở Linh Nguyệt thấy bộ dáng cẩn thận của hắn, không khỏi buồn cười hỏi.

"Nguyệt Nhi, thứ này chính là bảo vật của nhà ta, huynh phải đem nó bảo vệ a." Sở Tử Thanh nghiêm trang nói.

"Phốc, về sau nhà chúng ta thứ tốt sẽ càng nhiều, huynh có thể đem thờ hết sao?"

Sở Linh Nguyệt không nhịn được lắc đầu, thấy ông bà nội mẫu thân còn có tam thẩm nghe được tiếng kêu của Sở Thanh Khâu từ trong phòng chạy ra, mấy người nhìn thấy những con cá đầy ắp trong thùng đang vùng vẫy thì không khỏi vui mừng.

"Không nghĩ tới, Nguyệt Nhi thật sự có thể dùng lưới bắt được cá?" Sở Khai Điền duỗi tay vuốt vuốt chòm râu, cười nói.

"Đúng vậy, ông nội là Nguyệt Nhi nói cho chúng ta biết cách giăng lưới như thế nào, con cùng tam thúc còn có đại ca chúng con mỗi người đều thả một lưới mới bắt được nhiều cá như vậy." Sở Tử Thanh tranh công nói.

"Ha hả, ca ca đừng nói như vậy, huynh cùng tam thúc còn có đại ca mau mau làm sạch cá, trưa nay chúng ta liền ăn cá."

Sở Linh Nguyệt bị không khí náo nhiệt này kéo theo, nàng cao hứng phân phó Sở Tử Thanh, mấy người Sở Tử Thanh gật đầu liền đi lấy công cụ giết cá.

"Ông bà nội, cá sinh này thích sống trong bùn gọi là cá nheo, bộ dáng tuy hơi khó coi nhưng hương vị cùng với cá bán ở chợ hoàn toàn bất đồng,cá này béo nhưng không ngán thịt nhiều, hương vị tươi ngon vô cùng thơm, lại còn có thể bồi bổ cơ thể."

"Tốt, tốt, Nguyệt Nhi xem ra mấy ngày cháu hôn mê thật sự là đã đi đến một nơi rất tốt." Sở Khai Điền giơ ngón cái khen nàng hai câu.

Đối với lời nói của nàng Sở gia cũng không có nghi ngờ, bởi vì ở cổ đại đặc biệt là nông thôn đều thập phần mê tín, cho nên Sở gia đối với việc Sở Linh Nguyệt gặp được kì ngộ cũng rất mau liền chấp nhận.

"Con không phải đã nói rồi sao? Con không hề lừa mọi người." Sở Linh Nguyệt nhìn thùng cá nheo, dường như có thể nhìn thấy núi vàng đang cùng nàng vẫy tay, nàng trầm tư một chút liền có ý tưởng.

"Nguyệt Nhi, cuộc sống của chúng ta bình thường luôn không tốt, ngày thường rất ít ăn cá, nhiều cá như vậy xử lý sao mới tốt? Ta tam thẩm còn có ngươi đại tỷ con đều chưa từng nấu qua"

Lúc này, Lý Tú Anh ủ rũ đi tới, có chút ngượng ngùng nói với Sở Linh Nguyệt, Sở Linh Nguyệt xấu hổ tục ngữ nói không bột đố gột nên hồ hiện tại có cá nhưng không ai biết làm a.

"Nương, cá này con sẽ làm người yên tâm, chờ lát nữa người cùng đại tỷ làm trợ thủ con sẽ nấu."

Sở Linh Nguyệt nghe Lý Tú Anh nói xong tâm tư, vội nói nàng sẽ làm, đối với người đạt được chứng chỉ đầu bếp cao cấp như Sở Linh Nguyệt thì việc nấu ăn chỉ như là múa tay cái là xong
"Ai, được." Lý Tú Anh cao hứng đáp một tiếng, đối chuyển biến của nữ nhi nàng thực sự rất vui mừng.

"Ông bà nội cá nhiều như vậy chúng ta ăn cũng không hết, một lát nữa sau khi ăn cơm xong chúng ta liền đem số cá còn dư lại bán lấy chút tiền"

Sở Linh Nguyệt sắn tay áo nhìn hai người nói.

"Ân, ý hay ngươi muốn như thế nào thì như thế ấy." Sở Khai Điền sủng nịch đáp ứng.

"Ở gần chúng ta có tửu lâu nào không?" Sở Linh Nguyệt quay đầu hỏi bên người Sở Linh Chi.

"Có Đức Thuận Lâu bất quá cá hôm nay chúng ta bắt đều chưa ai thấy qua, cũng không biết ăn có ngon không, Đức Thuận Lâu là tửu lâu lớn nhất ở trấn trên, nhóm nhà giàu phía đối diện cũng thường xuyên tới Đức Thuận Lâu ăn cơm, nơi đó nguyên liệu nấu ăn đều được cung cấp riêng, chưa chắc đã mua cá của chúng ta."

Sở Linh Chi nghe nàng nói liền hiểu ý định của nàng, có chút lo lắng mở miệng, này cá nếu là trực tiếp mang lên trấn trên bán, mọi người lại chưa gặp qua loại này cá nhất định bán không được, không thì bán trực tiếp cho tửu lâu với giá thấp còn có khả năng cao một chút.

"Tỷ tỷ, Đức Thuận Lâu ở chỗ nào, ly cách chúng ta xa không?" Sở Linh Nguyệt lại không chút lo lắng, ước lượng hỏi.

"Nga, nó ở phía bắc của trấn trên, cách chỗ chúng ta tầm một dặm, muội xem chính là nơi đó." Sở Linh Chi có chút không rõ, dứt khoát duỗi tay chỉ vào toà nhà cao cao ở phía xa.

Sở Linh Nguyệt nhìn theo tay nàng chỉ, thấy một nhà rất cao mang nét cổ kính sừng sững ở nơi đó, hình dáng so với hình ảnh nàng thấy trên TV kiếp trước cũng không khác mấy, lúc này tuy rằng cách khá xa nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy được.

"Đúng rồi, Nguyệt Nhi Đức Thuận Lâu món chiêu bài của họ chính là cá." Sở Linh Chi đột nhiên nghĩ ra hướng Sở Linh Nguyệt nói.

"Nga? Vậy càng tốt." Sở Linh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thời tiết, sau đó ngồi xổm xuống nắm lấy một nắm cát giơ lên, một trận gió thổi qua đen hạt cát nháy mắt cuốn đi

"Làm gì vậy?" Sở Tử Thanh đối mới việc mới mẻ thì lòng hiếu kỳ trỗi dậy, thấy Sở Linh Nguyệt làm như vậy liền biết nàng lại có chủ ý mới, vội vàng hỏi.

"Trời cũng giúp ta, hôm nay chúng ta liền ở nhà làm món cá nheo hầm ngũ vị."

Vừa rồi Sở Linh Nguyệt mới thử hướng gió, vừa vặn gió Tây Bắc đang thổi tới nếu nàng ở trong sân làm hầm cá mùi hương sẽ theo gió mà thổi đến trấn trên, hương thơm cuốn đi vài dặm, nàng không ở trấn trên sẽ không có người sành ăn, ngửi thấy mùi hương mà không đến.

"A? Làm ở trong sân?" Sở Linh Chi chớp mắt mơ hồ hỏi.

"Đúng rồi, hôm nay vừa vặn có gió Tây Bắc, chúng ta mà làm cá mùi hương nhất định sẽ theo gió bay tới Đức Thuận Lâu, nếu nơi đó là tửu lâu lớn nhất trấn trên, muội nghĩ chưởng quầy nếu ngửi được này mùi hương này nhất định sẽ đến tìm đến, đến lúc đó mối làm ăn của chúng ta tới rồi."

Sở Linh Nguyệt thầm nghĩ có thể đem Đức Thuận Lâu trở thành tửu lâu lớn nhất trấn trên, còn có thể khiến người ở khu nhà giàu tới ăn cơm, chưởng quầy nơi đó bản lĩnh nhất định không tầm thường, mùi hương của món cá nheo mà nàng kiếp từng làm ngửi mùi thôi đã thấy no rồi, nếu mùi hương bay lên thị trấn, bay tới Đức Thuận Lâu liền không cần chưởng quầy tới, cũng sẽ có những người khác tới đi?

Nông Nữ Cẩm Tú Điền Viên HươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ