ngày thứ nhất sau khi bọn chúng nhét chúng tôi vào một tòa nhà bỏ hoang trước khi " hành hình", trông nó thật nhớp nhác, cũ kĩ với những cây leo vươn cao cùng rong rêu bám víu trên bốn mặt tường bên ngoài. tôi thật tò mò cách chúng tìm được chỗ này ở seoul. ở bên trong cũng chẳng tốt lành hơn là mấy, trông nó chẳng khác gì nơi thí nghiệm với vài vụ nổ xảy ra, những cánh cửa kêu lên tiếng cọt kẹt nhức óc mỗi khi chạm vào. may thay, nó rộng lớn và đủ chứa tất cả bọn tôi.
- sắp tới giờ ăn rồi, bọn mày mau ra ngoài xếp hàng đi.
một tên quản giáo rống giọng ở trước cửa phòng. tôi chán nản ngồi dậy. ở đây không khác gì ở tù. bị nhốt, ăn theo giờ của bọn chúng và cuối cùng là " tử hình".
một người cùng phòng tôi tức giận đấm lên tường một cái thật kêu.
- khốn kiếp, dám ra lệnh cho tao.
là một người đến từ quận buk.
- mày im mồm để người khác đọc sách.
lần này lại là một người khác đến từ quận nam. tôi không rõ, nhưng hầu như trừ lúc đi ngủ thì cậu ta luôn chăm chăm vào sách. thật là lạc quan khi còn tâm tư để đọc sách đấy.
người đến từ quận buk nắm lấy cổ áo cậu bạn đeo kính.
- mày dám dùng giọng đó nói chuyện với tao?
- mày ngông cái gì? đằng nào những người như mày rồi cũng phải chết sớm.
thế là hắn đấm liền hai cái vào mặt cậu bạn đọc sách, sức mạnh quả nhiên không đùa được. sau đó người nọ bỏ kính xuống nhanh chóng nắm lấy gáy người đối diện, động tác linh hoạt không nhìn ra khe hỡ. và dĩ nhiên không hiểu vì sao, người kia không còn đánh nữa, hắn ôm lấy cổ mình.
- bộ các người muốn chết trước lắm à, được thôi mau mau giết nhau rồi để tôi đi ăn, bớt đi một người, đỡ tốn sức.
một cô gái cất tiếng.
- ra ngoài nhanh thôi, tôi thấy 10 tên lính đang tiến tới chỗ chúng ta.
là cô bạn còn lại của đội chúng tôi.
cậu bạn kia thả tay xuống. tên quận buk ho khan vài tiếng, hắn liếc nhìn một cách man rợ.
- tới giờ ăn rồi sao? đi thôi em trai.
lúc này cặp song sinh của đội cũng vừa thức giấc.
quả nhiên bọn lính ùa vào,tay không quên cầm côn dí vào đầu từng người.
- bọn bây bị điếc? mau ra ngoài.
tôi dáo dác nhìn xung quanh. còn một người nữa, jungkook đâu? kệ đi, cậu ta ở đâu thì quan trọng gì với tôi. có khi nhịn không được mà tự tử cũng nên. dẫu sao cũng chẳng phải việc của tôi.
________________
ấy thế nhưng thực chất bọn tôi không đúng là được cho ăn. chúng tôi xếp hàng dài trước ba căn phòng. sau khi xác nhận vài người đi ra khỏi phòng trước với biến bông chặn máu ở bắp tay thì tôi đoán được bọn chúng muốn tiêm thuốc vào cơ thể chúng tôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
| jeon jungkook | hào quang nghiệt ngã
Action" jungkook, tôi mong cậu có thể sống sót đến cuối cùng. - được chúng ta cùng nhau chiến thắng. " rõ ràng nói như thế, tại sao cuối cùng cậu lại rời bỏ tôi. tôi ôm lấy thân xác của cậu một cách nặng trĩu. cái hào qua...