d.2

90 9 0
                                    

lại một ngày thức giấc ở chốn xa lạ, thật chán ghét cảm giác biết sắp tới bản thân sẽ đón nhận thứ gì cũng như mất thứ gì đó sau lại đếm từng ngày trước khi từ giã cõi trần. cuộc sống con người vốn dĩ không ngắn không dài nhưng ngay cả sự sống của chính mình, bản thân còn chẳng thể cho nó một cái định đoạt, thật thảm hại.

- tên đó bị rảnh à ?

tôi nghe từ một người trong nhóm nói lớn.

- mẹ nó, chết đến nơi còn ở đó trồng cây được.

tôi hướng ra ban công, nhìn thấy một dáng vẻ chăm bẵm một cây hoa mà cậu ta đem từ đâu tới.

- cậu nghe bọn họ nói chứ ?

- tôi đâu bị điếc. nhưng họ nói đúng còn gì.

cậu ta cười hai tiếng.

- chúng ta không nên cắt đi những hi vọng dù nhỏ chứ, bông hoa này rõ ràng còn có thể sống vậy sao không cho nó một cơ hội để nó tiếp tục vươn lên.

- đừng nói mấy cái ngôn ngữ văn học trù phú của cậu với tôi.

- tôi chỉ phân tích thôi.

- hai kẻ lập dị chơi với nhau hả ?

tên hôm trước gây chuyện ở phòng tôi lên tiếng, đúng là phiền phức mà. 

- ồn ào chết được.

jungkook lúc này ngoáy ngoáy lỗ tai,lưỡi đánh sang một bên má. trông có vẻ cậu ta đang khá bực mình. những tưởng đã lao tới đập nhau nhưng sau đó jungkook đạp tung cửa, khoảng mười phút thấy trên tay cậu cầm thêm một chai nước nhỏ. cậu ấy không ngó ngàng gì đến tên kia, đi thẳng đến ban công tưới nước cho cây.

- một lũ vô bổ.

tên kia nói. tôi cầm lấy cánh tay jungkook.

- kệ hắn đi, cậu biết tên đó thế nào mà.

ấy vậy mà jungkook nghe lời thật, cậu ta không di chuyển nữa. 

" đến giờ ăn trưa rồi lũ chuột ạ "

một tên quản giáo bên ngoài la lớn. 

lần lượt " tù binh " chúng tôi đi ra ngoài .

" nhưng trước tiên chúng mày sẽ được tiêm thuốc trước ".

lại là loại thuốc đó, tôi tò mò chúng muốn làm gì. nhưng chó má, trong hoàn cảnh như vậy thì lấy đâu ra thông tin, điện thoại không có, thiết bị điện tử bị cách biệt, mà dù có có đi nữa thì sóng ở đây cũng chả bắt được.

- địt mẹ, nhanh cái chân lên. muốn chết à.

một tên lính canh đá vào một người xếp hàng tiêm thuốc vì hắn di chuyển một cách chậm chạp. khốn nạn, rồi tụi mày sẽ trả giá vào một ngày nào đó.

sau khi hội mặt ở sảnh lớn. không khí hôm nay có chút thoải mái. tôi không chắc, nhưng mọi người ở đây chỉ ăn và trò chuyện như thể một buổi trưa bình thường. không đánh, không đấm.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Sep 23, 2021 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

| jeon jungkook | hào quang nghiệt ngãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ