6

173 41 2
                                    

Em rón rén như quân trộm cắp dù đây là nhà của mình, cửa không khóa nhưng gian nhà tối thui. Quái lạ, đáng lẽ nó phải về rồi chứ. Em lần mò tìm cái công tắc đèn, đột nhiên có vòng tay ôm lấy em từ đằng sau, nó dụi đầu vào gáy em, mái tóc cọ nhột trên da thịt.

"Nhớ mày ghê. Đi đâu vậy?" Giọng nó khàn khàn, rù rì sau lưng.

"Đi ra ngoài một chút thôi." Em hơi xoay người lại, trao cho nó một cái ôm, mấy nay em lo chạy đôn chạy đáo lo cho lô hàng chẳng nhớ để mà gọi điện cho nó nữa. Em vỗ vỗ lưng nó như an ủi, "Mày vất vả nhiều rồi", lần này nó ở Osaka tận năm ngày, bình thường nó đi quá lắm là hai ngày, mà giờ đi lâu như vậy thì biết địa bàn bên đó loạn cỡ nào. Nhưng cuối cùng thì nó cũng về, có lẽ mọi chuyện đã ổn. Vậy thì em cũng sẽ cố thêm một chút nữa, hoàn thành cho tốt công việc của mình, tổ chức có vững mạnh, có sánh ngang Hội Tam Hoàng hay Mafia Ý, có vươn ra được các cường quốc năm châu được hay không, có phủ sóng khắp địa cầu được hay không, là nhờ công mọi người đều cố gắng, xây đắp từng ngày. Nên em hạ quyết tâm, lô hàng lần này nhất định sẽ đến nơi đúng như đã hẹn, với chất lượng tuyệt vời nhất, em có chết lô hàng cũng không được phép có mệnh hệ gì.

Em để ý tay nó bắt đầu lần mò, luồn vào trong áo, những nụ hôn ẩm ướt rơi nhẹ trên cổ, trên môi. Bình thường hai đứa sẽ quện nhau ngay, nhưng hôm nay đéo phải bình thường. Tự nhiên hôm nay nó dở chứng không bật đèn, nên giờ này em mới còn đứng ở đây, chứ nó mở đèn sáng trưng thì cái con mắt sưng vù cùng cơ thể bầm dập đã bị thấy hết rồi, lúc đó thì em nghĩ mình nên ra vườn nằm cho quen mùi đất là vừa.

Nhưng em cũng không nỡ từ chối nó, nó hẳn mệt mỏi lắm khi phải làm việc trong nhiều ngày như vậy, rồi không biết có ăn uống đàng hoàng không, ngủ nghỉ thế nào. Đầu em nảy số xem giờ làm sao mới được. Em nghĩ mình nên chủ động, chuyển từ phòng thủ sang tấn công, khiến địch đánh theo cách đánh của mình. Nghĩ là làm, em cuốn nó vào những cái hôn sâu, quên cả thở, tay cũng từ từ lần mò đến thắt lưng, hai người kiếm cái sofa mà nằm chứ đứng quài mỏi lưng quá. Em để nó ngồi trên ghế còn mình thì quỳ dưới sàn, em rải những cái hôn dọc người nó, từ trán, má, môi, ngực, bụng, từng cái hôn nhẹ, qua lớp vải vóc khiến nó nhột nhạt chẳng yên, em nghe tiếng thở nó nặng nề, ấm nóng phả qua tai mình. Em hôn lên chỗ gồ giữa hai chân nó, răng ngậm khóa kéo, chậm rãi giải phóng cho con quái vật sớm đã ngóc đầu dậy. Cái miệng nhỏ linh hoạt, ẩm ướt lại ấm nóng, nhưng rất láu cá, trêu đùa, em chỉ rê lưỡi mình thật chậm ở đầu, chạm môi khe khẽ ở thân, lại còn thổi hơi như trêu đùa làm nó phát cáu.

Nó nắm lấy mớ tóc, ghì đầu em vào gần nó, tiếng gầm rin rít trôi qua kẽ răng, "Đừng đùa nữa."

"Tao biết rồi, mày vội vàng quá đó." Em cười, biết mình cũng hơi quá đáng rồi.

Em ngậm phần đầu trước, tiết ra nhiều nước bọt một chút, nhiễu cả xuống cằm mình, chiếc lưỡi nhám nhúa khều nhẹ phần lỗ nhỏ ở trên,chọc chọc, rồi em chuyển xuống luân đảo những vòng vằn vện khắp phần đầu và thân. Em cảm thấy nó giật lên một chút, cái đó cũng trướng ra hơn. Em điều chỉnh nhịp thở mình chậm hơn, sâu hơn, chỉ có như vậy em mới nuốt trọn nó được, lần đầu không quen tí thì em tắt thở, giờ rút được sợi dây kinh nghiệm lên rồi.

[Tokyo Revengers] Lửa cháyNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ