(7)

3.6K 386 20
                                    


Khi Tiêu Chiến tỉnh lại thì đã không thấy Vương Nhất Bác đâu nữa, bên cạnh vẫn còn sót lại một chút hơi ấm chắc là vừa mới đi không lâu. Tiêu Chiến trở mình rồi lăn đến vị trí của Vương Nhất Bác và đem mặt vùi vào gối, trong đầu bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Tiêu Chiến chưa từng hỏi Vương Nhất Bác tại sao lại thích anh, kỳ thực càng giống như là một loại trốn tránh. Anh đã quên Vương Nhất Bác vì sao lại thích mình và cũng chính bởi vì Vương Nhất Bác quá thích nên tất cả những điều này đối với anh bây giờ mà nói nó có chút không chân thật, thời điểm Vương Nhất Bác không ở bên cạnh thì cảm giác này lại càng mãnh liệt, anh luôn cảm thấy khoảng cách giữa anh và cậu vẫn còn rất xa.

Và anh luôn cảm thấy rằng sự yêu thích của Vương Nhất Bác dường như không thuộc về mình.

Cửa bị mở ra, Tiêu Chiến đầu bù tóc rối ngẩng đầu lên với vẻ mặt lờ mờ, thấy Vương Nhất Bác mang theo điểm tâm đi vào thì vội vàng xoay người trở về vị trí của mình.

"Dậy rồi?" Vương Nhất Bác đem cháo nóng đặt ở đầu giường và nhất cử nhất động của Tiêu Chiến đều thu hết vào trong mắt, cậu cũng không ở lại quá lâu vì vốn là muốn len lén để điểm tâm lại rồi trực tiếp rời đi.

Bản thân vừa mới tỉnh dậy đại khái là sẽ rất xấu vì thế Tiêu Chiến kéo chăn che hết nửa gương mặt, chỉ còn lại đôi mắt ở bên ngoài.

Vương Nhất Bác nuốt nướng miếng, sự chiếm hữu trong mắt cậu quá rõ ràng, lúc mặt Vương Nhất Bác ngày càng gần Tiêu Chiến theo phản xạ mà nhắm mắt lại.

Một nụ hôn được đặt lên trán, rất nhẹ và có chút ngứa.

"Em vừa đi ra ngoài thuận tiện trả lại phòng hôm qua anh đặt rồi, nhớ ăn điểm tâm, nếu có việc gì thì anh liên hệ với tiểu Trần để tìm em nhé."

Tiêu Chiến đã sớm nghĩ đến cho dù mình có đến tìm cậu thì thời gian hai người ở chung với nhau cũng không quá dài. Anh không khỏi cảm thấy ủy khuất, từ trong mũi phát ra một tiếng "ừm".

"Vậy em đi đây."

Tiêu Chiến từ trong chăn chìa ra nửa cánh tay rồi vẫy vẫy.

Vương Nhất Bác đi được ba bước lại quay đầu "Bảo bảo em đi thật đó." Giống như một chút cún lớn bị người vứt bỏ.

Cửa cùm cụp một tiếng được đóng lại, Tiêu Chiến nhìn trần nhà trong lòng lại sinh ra cảm giác mất mác nồng đậm.

Anh là một người rất lãng mạn, thời còn đi học anh đã từng nghĩ sau này nhất định phải cùng nửa kia đi trượt tuyết, ngồi trên bãi biển xem mặt trời lặn và hôn môi ở dưới cực quang. Nhưng Vương Nhất Bác bận rộn như vậy, có lẽ những thứ này đều không thể thực hiện được. Hơn nữa dựa theo tính tình của mình, hẳn là chưa từng chủ động đề cập qua với Vương Nhất Bác.

Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng nếu như người kia là Vương Nhất Bác thì những thứ khác cũng không quá quan trọng nữa.

Hai người chỉ cần ở bên nhau là tốt rồi.

"Có thể đẩy thì đẩy xuống đi." lúc nghỉ ngơi Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua lịch trình của mình, bộ phim này cũng sắp đóng máy rồi, cậu có thể cảm nhận được Tiêu Chiến từ khi bị mất trí nhớ tới nay đã rất không có cảm giác an toàn. Là một người chồng mà không thể đúng lúc đồng hành với lão bủa thì đó là lỗi của cậu.

[EDIT/BJYX] THẦN TƯỢNG CỦA TÔI LÀ CHỒNG TÔI?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ