(11)

3.1K 344 5
                                    

Sau khi concert kết thúc Tiêu Chiến không mang standee kia đi.

Tiếng ồn ào xung quanh dần biến mất, cho đến khi anh đi ra khỏi khán đài đầu óc vẫn còn rối bời. Bên ngoài còn rất nhiều fan hâm mộ chưa rời đi mà họ tụ tập lại một chỗ để chụp ảnh chung, đúng là Vương Nhất Bác tỏa sáng như thế cho nên đáng để mọi người yêu thích. Đêm nay đối với Tiêu Chiến mà nói là một sự kinh ngạc có thể xếp vào top 3 những sự kiện quan trọng trong đời anh nhưng đối với Vương Nhất Bác thì có lẽ chỉ là một khúc nhạc đệm trong nháy mắt liền quên mất.

Tiêu Chiến nghĩ, điều này quá là bất công.

Lúc về đến nhà, Uông Trác Thành đang ở phòng khách hút mì gói, Tiêu Chiến im lặng mà đổi giày, cởi áo khoác.

Uông Trác Thành vẻ mặt hoài nghi nhìn anh "Concert không vui sao? Thế nào mà lại giống như bị mất hồn vậy"

Đúng vậy chính là đem linh hồn nhỏ bé ném ở đó, Tiêu Chiến đến bây giờ còn có chút hoảng hốt nói "Tôi đã nhìn thấy Vương Nhất Bác."

Uông Trác Thành xùy một tiếng "Vớ vẩn, concert của cậu ta cậu không nhìn cậu ta thì còn có thể nhìn ai."

"Tôi là nói, lúc không có ai, một mình gặp phải."

Uông Trác Thành sửng sốt, một nửa mì tiu nghỉu xuống. Tiêu Chiến sớm đoán được phản ứng của hắn nên trực tiếp trở về phòng và ngay lập tức lao lên giường. Uông Trác Thành hậu tri hậu giác phát ra tiếng kêu đầy kinh ngạc, Tiêu Chiến đem mặt mình chôn ở trong chăn không thèm để ý đến hắn nữa.

Mấy ngày liên tiếp, anh cảm giác được cuộc sống của mình đã bị ảnh hưởng. Có đôi khi anh đang vẽ tranh lại bị mất tập trung, chờ anh phản ứng kịp thì không biết tại sao Vương Nhất Bác lại xuất hiện trên giấy vẽ của mình. Là dáng vẻ xoay người của Vương Nhất Bác ngày đó ở ngoài cửa nhà vệ sinh khi anh nói sinh nhật vui vẻ, chỉ có ánh mắt vẫn luôn vẽ không tốt, Tiêu Chiến sửa lại rất nhiều lần nhưng cuối cùng cũng không nắm chắc được cảm xúc trong ánh mắt lúc Vương Nhất Bác xoay lại nó trông như thế nào.

Sau đó dứt khoát liền để trống ở đó, ngược lại càng khiến nó trông nghệ thuật hơn.

Tiêu Chiến càng nhìn càng thích, anh lấy điện thoại ra rồi đem bức tranh này đăng lên siêu thoại.

Concert đối với Vương Nhất Bác mà nói chỉ là một trong những lịch trình làm việc của cậu mà thôi, sinh nhật và những thứ khác đã rất lâu rồi cậu không tổ chức. Trợ lý tiểu Trần chuẩn bị cho cậu một chiếc bánh kem và một nhóm nhân viên công tác đem cậu vây vào giữa sau đó hát bài chúc mừng sinh nhật, sau khi chia bánh xong họ đều tản đi còn Vương Nhất Bác thì không thích đồ ngọt nên chỉ nếm thử một miếng.

Âm thanh thông báo của điện thoại không ngừng vang lên, người nhà, những bạn tốt trong giới thậm chí là một vài đạo diễn mà cậu quen biết đều gửi lời chúc mừng sinh nhật, Vương Nhất Bác trả lời cảm ơn từng cái một.

Sau khi concert kết thúc ngày hôm sau cậu liền bay đến những thành phố khác, lại quay về với cuộc sống bận rộn. Nhưng nó hoàn toàn ngược lại với những gì Tiêu Chiến nghĩ, cậu dù sao vẫn không nhịn được mà nghĩ về ngày hôm đó. Không biết là nhớ về buổi concert đầu tiên hay là nhớ về cái người cầm trái tim nói yêu cậu ngày đó.

[EDIT/BJYX] THẦN TƯỢNG CỦA TÔI LÀ CHỒNG TÔI?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ