Chap 4: Bạn trai

707 89 44
                                    

Không biết loa phát thanh từ đâu lan truyền nhanh khủng khiếp, Hứa Thiệu Hằng đi mua nước cũng nhanh chân chạy vào... nhưng để cậu ta thất vọng rồi mọi chuyện đã kết thúc.

Cậu ta đặt ly cafe mua dùm Vương Nhất Bác trên bàn, ở đấy còn một phần bánh ngọt chưa ăn hết, vẻ mặt rối rắm của Vương Nhất Bác vẫn còn chưa tản hết, cậu ta biết tin lớp trưởng 11a8 come out còn tỏ tình với bạn cùng lớp là thật rồi, bất chợt siết chặt nắm tay trở về bàn. Tiêu Chiến vờ như không thấy gì.

Thầy chủ nhiệm sau khi dạy xong, ngồi nán lại thêm mười phút nói đủ loại đạo lý nàu nọ, Tiêu Chiến biết giáo viên có lẽ cũng đã nghe được tin đồn rồi, nhưng thế thì sao, cậu cũng chẳng quan tâm.

Cuối ngày trước khi đến chỗ làm Hứa Thiệu Hằng đến gặp cậu. Cậu rất vui vẻ gặp gỡ cậu ta, nhưng khuôn mặt cậu ta thoáng có vẻ ngập ngừng...

Tiêu Chiến thầm nghĩ, không cam tâm sao? Vật nghĩ vốn dĩ trong túi của mình cuối cùng tự dưng vào túi người khác, đây là ấm ức?

" Cậu thích Vương Nhất Bác sao?"

" Đúng rồi, cậu ấy rất đáng yêu"

" Vậy.... chúc mừng hai cậu"

Tiêu Chiến vỗ vỗ vai cậu ta, khuôn mặt vui vẻ đến chói lòa trong mắt Hứa Thiệu Hằng

" Đừng chúc sớm quá, cậu ta còn chưa trả lời tôi đây này, thôi tôi đi làm đây"

Tiêu Chiến nhếch môi, cậu thật muốn đem quá khứ trong đầu của mình một lần nữa chuyển hết vào đầu Hứa Thiệu Hằng, để cho cậu ta biết mình đã từng có gì, mất gì!!!còn trưng bộ mặt đáng thương ấy ra, cậu thật cảm thấy nực cười vô cùng, nhưng cậu không làm được, đành cho cậu ta ủy khuất rồi, nhưng cứ đau lòng đi càng như vậy cậu càng thích thú.

Tối sau khi tan làm tin nhắn chợt đến, là của Vương Nhất Bác

" Tiêu Chiến, cậu nói là thật"

Tiêu Chiến mỉm cười cất điện thoại vào túi, một lát sau cậu nhắn tin cho Vương Nhất Bác...

" Bác nhi không tin bước ra cổng gặp tôi này"

Vương Nhất Bác hì hụt chạy ra cổng ngoài, nhưng nhà trọ cậu có quy định 22h phải chốt cửa lại, ai về trễ chỉ có thể qua đêm bên ngoài, mà quán Tiêu Chiến làm 22h mới tan ca, cho nên cả hai một trong một ngoài mà nhìn nhau...

Tiêu Chiến ngồi trên chiếc xe đạp của mình, tựa như một công tử vô ưu ngồi trên tản đá thiên trên núi vậy, mỹ nam an tĩnh

" Tiêu Chiến, cậu đến lâu chưa?"

" Xem xong tin nhắn của cậu là chạy đến ngay"

Tiêu Chiến nhìn thanh niên tràn đầy năng lượng đứng trong cổng, chợt muốn ôm một cái.. à không! Còn một cái cổng ngăn ở giữa nữa, năm đó Vương Nhất Bác chân thành bao nhiêu cậu đều nhìn trong mắt, tiếc rằng cậu chạy theo hào nhoáng nam chính Hứa Thiệu Hằng mà quên đi ngọc thô bên cạnh, để tấm chân tình kia trao nhầm người, khiến cả cậu và Vương Nhất Bác đều đau khổ. Thật ra cả hai đều ngốc nghếch như nhau cả thôi.

Vương Nhất Bác tay nắm chặt song cửa

" Tiêu Chiến, tôi muốn hỏi cậu là nghiêm túc sao? Cậu biết tôi thích nam hay nữ? Cậu là phán đoán rằng tôi thích con trai hay thực tế đã xác định rồi"

[BÁC CHIẾN]  SHORTFIC - ĐIỂM SÁNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ