Do you trust me?

339 17 8
                                    

Một ngày mưa tầm tã, em gõ cửa phòng tôi. Ngay lập tức, tôi để em vào không chút nghi ngờ về mục đích của John. Đôi mắt tôi chỉ chú ý quan sát tới đầu tóc ướt đẫm và đôi mắt không đỏ vì mưa gió mà là vì khóc có thể nhận biết được ở cậu bé cưng của tôi.
  Ngay khi vào được căn hộ 221b không mấy gọn gàng hoặc không bao giờ được ngăn nấp của tôi, em ấy đi ngay vào phòng tắm. Tôi không nối gót, muốn em có thể tự bình tĩnh để rồi muốn làm gì thì John sẽ quyết định. Không lâu sau, em đi vào phòng khách với bước chân nặng nề, mắt không đủ tự tin để nhìn thẳng vào tôi.
Mái tóc vốn vàng hoe trở nên đậm màu vì ướt nước cũng rối hơn vì thói quen gãi đầu mỗi khi căng thẳng của John. Em nhìn dễ vỡ, khiến tôi tự hỏi liệu chuyện gì đã làm em phải phơi bày sự yếu đuối như thế này trước mặt tôi.
  - John?
  Em ấy không đáp lại .
  - Bất kể là việc gì em cũng có thể nói với anh, nhưng nếu em không muốn thì cũng không sao.
  Tôi nói, làm rõ việc tôi không muốn chạm vào bất kỳ điểm nhạy cảm nào của John, nhưng em bỗng nhẹ nhàng trả lời.
  - Chuyện này có liên quan đến anh, Sherlock. Hay đúng hơn nó hoàn toàn là về anh!
  Tôi không xử lý được thông tin John vừa bộc bạch vì sốc.
  - Về anh, ý em là về chúng ta?
  Giọng nói tôi chứa đầy sự hoảng hốt.
  - Đúng, bố mẹ em đã biết về mối quan hệ của chúng ta và họ cấm em tiếp tục gặp anh nếu không họ sẽ đưa anh ra toà.
  Từ sự hoang mang sợ hãi, tôi lại cảm thấy một tia nhói ở trái tim.
  Vậy là hết rồi sao! Cuộc tình này sẽ chấm dứt tại đây- sau 7 tháng. Vốn dĩ từ đầu mối quan hệ này  bị gán ghép là mối tình cấm đoán. Tôi cũng không phải chưa từng nghĩ tới thời khắc này sẽ không đến nhưng đã không nghĩ nó sẽ tới sớm như vậy.
  - Vậy em quyết định..
  - Mặc kệ họ.
  John ngắt lời, giọng nói em không hề thiếu kiên định. Đôi mắt em ngước nhìn tôi từ từ rồi hoàn toàn xuyên thấu được nỗi lo của tôi.
  - Họ nói anh kỳ lạ, quái dị và..và .
  - Máu lạnh?
  - Ừm.
  Nước mắt của em lại lăn xuống gò má, bàn tay em nắm lại thành nắm đấm ép sát vào đùi.
  - John..
  - Sherlock..
  - Lại đây!
  John không chờ tôi phải nhắc lại, em lao rồi ôm lấy tôi thật chặt đến nỗi muốn nghẹt thở. Tiếng thút thít lan toả trên ngực tôi nơi John đang áp má vào. Cái cách em dụi dụi giống như cái cách một đứa trẻ cần sự quan tâm làm cổ họng tôi nghẹn lại.
  - John..về ba mẹ của em..
  - Ta có thể không nói về họ ngay bây giờ được không?
  Thế là tôi im bặt, tiếp tục siết chặt John vào lòng, tựa cằm vào đầu em.
  Một lúc lâu sau, John mới thả lỏng rồi ngừng ôm tôi. Khuôn mặt em không chứa đựng sự tức giận như lúc nãy, nhưng lại xuất hiện một sự hoang mang trong đôi mắt.
  - John?
  Tôi vuốt vai, cố trấn an em.
  - Mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Tôi biết, John không hoàn toàn tin tưởng lời nói của tôi, ngay cả chính tôi cũng chưa chắc chắn mình sẽ làm mọi chuyện ổn thỏa một khi bố mẹ John tìm tới, quyền nuôi con vẫn thuộc về họ vì John vẫn chưa 18 tuổi để có thể tự quyết định.
  - John, có lẽ một bồn nước nóng  là thứ em cần lúc này, nếu không cơ thể sẽ bị nhiễm lạnh mất, để anh chuẩn bị !
- Có lẽ thế, xin lỗi vì làm phiền anh, Sherlock.

  Tôi mỉm cười tỏ ý 'không sao' rồi rời phòng khách để chuẩn bị. Một lúc sau, khi đã sẵn sàng với nước ấm nóng cho John, tôi gọi.
  - John, nước đã sẵn sàng!
  John bước vào rồi ổn định nằm xuống.
  - Em biết có hơi chật nhưng anh biết nó đủ cho cả 2 mà phải không?
  Tôi mỉm cười trước khuôn mặt không hài lòng của John.
  - Anh biết, nhưng nghĩ em cần một chút thời gian riêng tư để suy nghĩ nên không có ý định..
  John nhướng mày, khi đã hiểu ý tôi, khuôn mặt em mới hoàn toàn dễ chịu và thả lỏng trong làn nước ấm nóng.
  - Thế anh nên ra ngoài chuẩn bị quần áo !
  - ừm..
  Em ậm ừ đáp lại, mí mắt đóng lại như chìm hẳn vào sự khoan khoái.

ImpulsiveNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ