- Sẽ chẳng có tương lai nào cả! Tôi và em, Sherlock!
John lớn tiếng, không để ý được tông giọng thái quá của mình. Anh không muốn tỏ ra vô vọng trước Sherlock, một cảm giác mà anh luôn đối mặt và chỉ muốn lảng tránh nó.- Em có đòi hỏi gì ở anh sao?
Khác với John, Sherlock không mất bình tĩnh trước lời nói phũ phàng phát ra từ người đàn ông mà Sherlock tự nghĩ là đang phản ứng thái quá, cậu hỏi một cách thẳng vào vấn đề mà có lẽ cả hai đang muốn trốn tránh.
- Em làm cái bộ mặt đó, làm tôi,làm tôi..
- Có lỗi, bối rối vì sự ích kỉ của bản thân?Cách bộc bạch của Sherlock hệt như một mũi tiêm vô trùng cắm vào tim John làm nó tê tái. Bàn tay anh nắm chặt thành nắm đấm, như một phương pháp kìm nén nỗi đau đó không thể hiện ra trên khuôn mặt mình.
- Anh biết một ngày nào đó , em sẽ muốn nhiều hơn là một người tình anh phải luôn lén lút gọi điện sau những giờ cho con uống sữa, hay những lúc phải nói dối về buổi hội thảo không tồn tại chỉ để nhìn thấy em trần truồng trong một căn phòng khách sạn nào đó !
Tổn thương nhưng John không thể phủ định thứ gì mà Sherlock nói. Rất nhiều lần anh rất muốn cắt đứt tuyệt đối mối day dưa này nhưng bản thân lại không can đảm nói lời kết thúc đáng lẽ nên nói ra từ lâu. Vì sợ mình sẽ lại nhớ mùi hương của dầu gội đắt tiền, sợ mỗi đêm lại mơ về làn da trắng sáng tương phản với màu tóc của Sherlock mà anh - John đã quá quen với việc vuốt ve.
Sherlock dùng ánh mắt xuyên thấu thường thấy khi quan sát toàn bộ lý lịch của người đối diện để dò xét John. Cặp mắt đó đang thấy sự chần chờ, lo âu như đang đứng trước ngõ cụt và cần một người hướng dẫn anh nên làm gì.
- John, em không bao giờ giỏi với cảm xúc con người, nhưng em biết...
Sherlock đứng lên từ chiếc ghế dài, từ từ tiến tới người đàn ông đang đi đi lại lại từ lúc bước vào 221B, khi anh nghi ngờ người vợ đã biết chuyện không chung thủy mà mình giấu giếm với sự tội lỗi không dứt. Sắc mặt anh nhăn nhó, như thể mường tượng được chuyện sắp xảy ra khi có một lời xác nhận từ Mary rằng cô ấy đã thấy dòng tin nhắn mùi mẫn giữa mình với Sherlock cách đây vài tiếng trước.- Em biết, sau tất cả mọi chuyện , anh luôn dằn vặt bản thân rằng mình tệ như thế nào đối với bổn phận làm bố lẫn người chồng, luôn cảm thấy muốn ăn và hoàn thành tốt trách nhiệm đó..
Sherlock hướng khuôn mặt John về phía mình, tay ôm lấy cánh tay cứng đờ và khoá chặt ánh nhìn với anh. Cái cách Sherlock nhấn nhá từng chữ như thể Sherlock quan tâm một cách nghiêm túc khiến John chú ý hoàn toàn vào nó.- John, anh bị hấp dẫn bởi những tình huống nguy hiểm, vì khi lúc đó Adrenaline gần như đổ dồn vào từng mạch máu mà anh có được, đó là lý do sau nhiều lần gần bị phát hiện, trải qua bao nhiêu là sự sợ hãi , John Watson , anh vẫn đứng đây! Bởi vì ít nhất, những gì chúng ta đang có làm anh cảm thấy mình đang sống!
John nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng khô khóc lạ thường. Sherlock luôn đúng! John thích được cảm thấy mình đang rời khỏi vùng an toàn chán ngắt, anh là một tên nghiện những tình huống bị đẩy đến đường cùng.
- John, anh là một quân y, trải qua những năm tháng ở chốn sa mạc khô cằn, đối mặt với cái chết một cách trực diện. Anh không chịu đựng được cuộc sống bình thường, đó là lý do anh đến với em lần này đến lần khác! Và..
![](https://img.wattpad.com/cover/284691511-288-k262893.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Impulsive
FanficSherlock Holmes × John Watson Túm lại cái gì tôi viết trong đây : Cảm xúc và ham muốn đè nén của một bác sĩ luôn luôn nói ' i'm not gay ' và chàng thám tử luôn im lặng mỗi khi anh bác sĩ nói 'i'm not his date' sẽ ra làm sao? Đọc đi, mới biết hen b...