post 1:

24 5 0
                                    

Hương vị mùa thu

Tôi bước đều trên những mặt lá vàng ươm rậm rạp. Với các cơn gió nhẹ mang theo khí lạnh thổi qua đôi má ửng hồng và khoé mắt ướt đẫm đang không ngừng rơi xuống những giọt nước mắt mặn mà trong suốt. Tôi vừa đi vừa nức nở thút thít lên tiếng ai oán của cuộc đời. Những tiếng cãi vã rền vang của bố mẹ không ngừng vang dội trong đôi tai nhỏ bé và yếu mềm. Tôi đi đến bờ hồ, bản thân ngồi sụp xuống mặt đất lạnh tanh và lạnh lẽo, cùng những đợt gió thổi khiến cho trái tim tôi vốn đã khô cằn lại càng thêm nứt nẻ và vỡ vụng.

Tôi ôm mặt, cúi đầu xuống đôi đầu gối mà không ngừng khóc lên xa xót và đau đớn tâm can. Nhìn những biểu hiện và hành động của tôi, nó vốn dĩ không phải là lần đầu tiên tôi đến đây để rồi ngồi khóc một mình. Đúng vậy, đã rất nhiều lần! Mỗi khi bố mẹ tôi cãi vã hay đánh đấm nhau thì tôi lại ra bờ hồ rồi ngồi khóc. Tôi không hiểu vì sao nhưng có lẽ nhìn ngắm mặt hồ nước êm ái dưới những tán cây xum xuê khiến tôi được an ủi hơn sau những chuyện buồn bã mà cuộc đời đã đem đến cho mình.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt hồ đang đọng lại những lá cây vàng vọt, nhẹ nhàng trôi dạt theo chiều gió đong đưa. Tôi quệt đi hai hàng nước mắt, mũi sụt sùi cố gắng hít không khí vào bên trong. Giống như trong cơn gió mang đến nán lại hương vị của mùa thu yên bình và nhẹ nhõm mà tôi muốn nó lấp lại phần nào nỗi vơi sầu đang trống rỗng trong trái tim nhỏ bé của mình.

Xuân, Hạ, Thu, Đông... Bốn mùa rền rã với những hương vị riêng mà tôi thấm ngầm trong trí não. Mùa Xuân, tôi có thể ngửi thấy mùi của những loài hoa và vị ngọt từ các nhành nắng ấm áp mang đến; Mùa Hạ, tôi nghe được mùi của cái oi bức ran rát từ mặt trời và các làn gió nóng mang theo cát bụi; Mùa Đông, tôi bị mùi của cái lạnh buốt giá rét từ gió Bắc thổi đến cùng những bông tuyết trắng xoá nhạt nhẽo khoá chặt khứu giác của mình. Còn mùa Thu... Tôi nghe được gì nhỉ? Ừm, chắc là mùi lá rụng... Nhưng, có một hương vị gì đó cứ ám ảnh tôi mãi vào mùa thu mà tôi chẳng nhớ ra được... Tôi muốn nhớ, mùi hương đậm vị ấy trong xoang mũi... Có vẻ tôi đã nhớ... Đó là mùi bánh trung thu của bà!

Tôi sinh ra và lớn lên ở miền Bắc với bố là một người đàn ông gia trưởng và cổ hủ. Còn mẹ, mẹ là một người phụ nữ miền Tây chắc nịch, chất phác và phóng khoáng. Trong một lần tình cờ mà bố mẹ tôi gặp nhau rồi ưng thuận đôi bề, kết hôn rồi cùng nhau trở về quê bố để chung sống và làm việc. Nhưng có lẽ vì sự khác biệt vùng miền nên bố mẹ tôi dường như không hợp nhau trong việc chung sống. Và thế, hầu như một tuần thì hai ba ngày bố mẹ tôi lại cãi nhau bằng những lí do không đáng. Có lần hồi bé, khoảng chừng tôi bảy tám tuổi. Mẹ tôi dường như giận ba tôi một điều gì đó rồi mang tôi đi về quê ngoại. Cũng là vào ngay dịp mùa Thu như thế này đây.

Tôi nhớ đó là một hôm trời nắng chang chang, tôi lần đầu bước chân về quê mẹ. Đây dường như không giống lắm ở chỗ tôi ở khi cái mùa Thu gì mà nóng nực và bức rức đến khó chịu. Tôi lúc đó chỉ muốn về nhà mà thôi. Ở đây tôi kì lạ đến mọi thứ; ngôn ngữ, mặc dù mẹ tôi nói giọng miền Tây nhưng bởi vì quen nên tôi cũng hiểu được đôi chút nhưng ở nơi mà mọi người xung quanh đều nói giống vậy thì tôi cảm thấy não mình chẳng thèm hoạt động. Cho đến khi tôi thấy bà với nét hiền dịu vui vẻ chào đón tôi, tôi có lẽ không cảm thấy quá tệ như ban đầu nữa. Mặc dù tôi chỉ mới gặp bà lần đầu nhưng hương vị tình thân máu mủ làm tôi quen thuộc và mến bà lắm.

Project | HEART TO HEART Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ