[QUÁN TRỌ PHÙ VÂN] CHƯƠNG 4: LÊNH ĐÊNH QUA CỬA THẦN PHÙ[1]

265 19 4
                                    

Lại một hoàng hôn buông xuống dãy núi lẩn khuất trong mây.

Lưng chừng sườn núi là một trang viện rộng lớn, hướng ra thung lũng. Từ đó nhìn ra, ngày có thể thấy bình minh rì rào hát khúc đồng dao trên đồng lúa xanh bạt ngàn, đêm có thể thấy trăng dát ánh vàng trên dòng sông uốn lượn về tận chân trời. Trước cổng lớn của trang viện có bảng gỗ đã ít nhiều rêu phong, trên đề mấy chữ: "Quán trọ Phù Vân".

Không gian bên trong cánh cổng ấy bao giờ cũng thoang thoảng hương trầm từ thư phòng của chủ nhân quyện với hương sen dìu dịu toả ra từ hồ nước lớn giữa sân. Vài lần trong ngày, gió còn đưa lại vị chát chát, thanh thanh, dìu dịu của những búp chè non hoặc mùi thức ăn ấm sực. Chủ nhân của quán trọ là một thư sinh tao nhã, còn thiếu nữ phụ việc ở nơi này lại rất giỏi trong việc thưởng thức món ngon.

- Ông chủ, người lúc nãy đi rồi. – Thiếu nữ bưng khay bánh đặt xuống chiếc bàn nhỏ cạnh thư án, đoạn ngồi xuống cạnh bên, dán mắt vào bức thư hoạ đang dần hiện ra dưới nét bút tài hoa của thư sinh. – Người thật sự mặc kệ y sao?

- Lần thứ ba rồi phỏng? – Thư sinh vẫn điềm nhiên quan sát bức tranh, tìm ra điểm chấm phá thật ưng.

- Bốn ạ. – Thiếu nữ đáp, đầu hơi ngoái về phía cổng. – Vẫn hệt mấy lần trước, không biết ai đã mách cho y lên đỉnh núi tìm. Đỉnh núi này vừa cao vừa nhỏ hẹp, ai lại xây nhà trên đó chứ.

Thư sinh dừng bút, bước đến một góc hành lang khuất nhìn ra. Bóng người cưỡi ngựa đã gần đến chân núi, nhanh nhẹn nhảy xuống từng bậc đá.

Tự cổ chí kim, những kẻ vượt đường xa lên núi cao bái phỏng chân nhân hoặc cầu đạo đều đi bộ từng bước, có người còn ba quỳ chín lạy để chứng tỏ lòng thành, đâu có ai ngông nghênh thúc ngựa chạy xồng xộc lên đỉnh núi như kẻ nọ. Ấy thế mà y đã quay lại những bốn lần, lướt qua quán trọ sừng sững mà không hề trông thấy, thảng hoặc nằm nghỉ chân ở mái đình xây trên mỏm đá ngay trước quán trọ vẫn không thấy. Không thấy song vẫn kiên trì tìm kiếm. Không thấy là vì đã thúc ngựa quá nhanh hay thực sự chẳng có duyên?

Vị khách qua đường kia không khiến ông chủ quán bận tâm quá lâu, riêng thiếu nữ áo trắng lại rất tò mò. Nàng biết thân phận của y, song chưa từng nghĩ y cũng có nổi khổ tâm cần đến nơi này để giải oan. Sách sử thảy đều ghi rằng y không phải là người tốt. Dựa vào việc y không tìm thấy quán trọ Phù Vân, nàng càng tin vào đánh giá của người xưa.

Nỗi khổ tâm của một người nổi tiếng tàn bạo, hoang dâm, ắt phải liên quan đến quyền lực hay nữ sắc.

***

Lần thứ sáu nghe thấy tiếng vó ngựa vọng lên từ chân núi, thiếu nữ rụt rè hỏi chủ nhân quán trọ:

- Em có thể ra hỏi thăm y mấy câu không ạ?

- Tuỳ em. – Thư sinh đáp, mắt không rời quyển kinh Phật đang đọc dở.

Thiếu nữ được lời như cởi tấm lòng, vội vã chạy ra ngoài. Nàng không kịp nghe mấy lời thư sinh nói thêm vào:

- Chắc gì ngài ấy đã đi tìm quán trọ này.

Chân vừa bước khỏi cổng, thiếu nữ lập tức lấy lại dáng vẻ đĩnh đạc, đoan trang. Nàng thơ thẩn bước lên núi, đưa tay chạm vào những bông cỏ lau mọc ra từ khe đá. Tiếng vó ngựa đạp trên nền đá sỏi mỗi lúc một gần. Thiếu nữ nghĩ thầm:

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Sep 25, 2021 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Series - Dã sử] QUÁN TRỌ PHÙ VÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ