CHƯƠNG 2: CÙNG TRÔNG LẠI MÀ CÙNG CHẲNG THẤY [1]

463 29 6
                                    

Tịch dương như lửa. Cả khu rừng nhuộm một màu đỏ quạch. Những cánh chim xao xác bay về tổ cho kịp tối, rộn một góc trời chiều.

Thiếu phụ đứng ngẩn ngơ bên sườn núi hồi lâu, dõi theo bóng ác tà, tưởng như mình đã trông thấy cảnh tượng này cả nghìn lần. Những tàn cây cao vút, đỉnh nhọn tựa mũi kiếm khắc vào chân trời, rạch vào lòng nàng một cảm xúc tiếc thương như đã đánh mất một điều gì trân quý. Nhưng điều ấy là gì, phải tìm lại ở đâu, nàng không cách nào nhớ được. Chỉ biết có một cảm giác lạ kỳ thôi thúc nàng phải lên núi, phải chứng kiến cảnh hoàng hôn dữ dội này.

- Đêm xuống đã lâu, mời phu nhân vào nhà kẻo sương rơi lạnh.

Thiếu phụ ngoảnh lại. Một cô gái nhỏ thướt tha y phục trắng, mái tóc đen dài, lễ phép chắp tay, cúi đầu:

- Chào mừng khách quan đã đến quán trọ Phù Vân!

Nhanh như cắt, cô gái nhỏ khoác lên vai nàng một chiếc áo choàng lớn, dìu tay nàng lên núi. Hai người lướt như bay, mây lần lần sà xuống thấp. Chẳng mấy chốc, thiếu phụ đã thấy mình đứng giữa một dãy trường lang. Dãy nhà gỗ có treo đèn lồng quả trám sáng rực gợi cảm giác ấm áp, dễ chịu lạ thường. Thoáng chốc, thiếu phụ quên hết những thắc mắc và ngạc nhiên, chỉ muốn ăn một bữa cơm nóng sốt rồi ngủ một giấc thật sâu.

- Phòng của phu nhân ở bên này ạ, xin mời! – Thiếu nữ áo trắng đưa tay về dãy phòng phía đông, đoạn lại dìu nàng hướng đến một gian phòng nhỏ.

Ngang qua khoảng sân rộng rợp bóng trúc xanh, giữa có một hồ sen lớn, thiếu phụ trông thấy hương án được bày trang trọng, có một bình hoa trắng hương thơm dìu dịu, có cả khay chè khói lan vấn vít. Nàng bỗng ngỏ ý:

- Ta có thể thắp một nén hương không?

- Xin theo ý phu nhân. – Cô gái nhỏ đáp, đoạn nhanh chân đến hương án thắp đèn.

Trăng đã lên cao, dát bạc cả một vùng non xanh nước biếc. Hương trầm bảng lảng tỏa lên không.

Thiếu phụ tựa cửa trông trăng. Gió lùa qua mành trúc, chiếc chuông gió bằng gỗ treo trên mái hiên khua động như đang thầm thì bầu bạn với nàng. Ban nãy, cô gái kia đã mang đến cho nàng một bát cháo nóng, dùng xong lại có chè ủ trong búp sen. Đã lâu rồi nàng không thấy thảnh thơi, thong dong đến thế. Mắt trông thấy cây sáo nhỏ bằng ngọc trắng đặt trên thư án, nàng bỗng thấy hứng thú, đặt lên môi thổi một khúc dân ca đã quên lời.

Khúc ca vừa dứt, góc trường lang đã văng vẳng một giọng nam:

"Sứ quân từ nam lại,

Năm ngựa đứng chần chừ.

Sứ quân gọi người hỏi,

"Kia con gái nhà ai?"

"Họ Tần có người đẹp,

Tên gọi là La Phu."

"La Phu nay bao tuổi?"

"Hai mươi, còn chưa đủ,

Mười lăm, lại hơi dư."

Sứ quân hỏi La Phu:

[Series - Dã sử] QUÁN TRỌ PHÙ VÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ