Chuyện của 4 giờ chiều hôm ấy...
Theo thời khóa biểu, chiều nay Taehyung sẽ được tan tiết sớm và may mắn là Chimin cũng vậy. Có một cơ hội lung linh xinh xẻo như thế, cả con tim và lí trí của Taehyung đều thống nhất quyết định sẽ dẫn bạn bé đi đâu đó ăn uống một trận thật hoành tráng sau giờ học. Cũng đã lâu rồi hắn chẳng thừa chút thời gian nào dành riêng cho bạn bé. Và vì một lý do khác cũng không kém phần quan trọng, bạn bé của hắn chính là một tín đồ to bự của đồ ăn.
Chỉ cần nghĩ đến việc được đi đâu đó cùng Chiminie, tâm trạng chán chường ê chề dưới vực thẳm của hắn chốc chốc liền bay lơ lửng chín tầng mây không cách nào xuống được. Jimin ngồi bàn bên cạnh thấy có chút tò mò, gõ nhẹ đầu bút lên cạnh bàn tìm kiếm tín hiệu giao tiếp với Taehyung.
"Mầy làm gì ngồi cười tủm tỉm một mình như bị ngốc thế?"
"Thì đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu" - Hắn nhếch mày liếc sang màn hình điện thoại của Jimin, nó vừa rung báo có tin nhắn mới. Mọi thứ vẫn sẽ rất bình thường cho đến khi hắn nhận ra Park Jimin (nam thanh niên với tuyên ngôn chỉ có bản thân mới tự mang lại hạnh phúc) đã cài ảnh nền điện thoại là hình làm khùng làm điên của Jungkook. Hơn nữa, tin nhắn Jimin vừa nhận cũng từ chính chủ tấm ảnh nền đó với nội dung vô cùng sến súa: "Anh ăn gì chưa? Bánh bao nha~"
Trước đây cũng từng có lắm thằng cứ vài mươi phút sẽ gửi những câu đường mật cưa cẩm như thế đến Jimin... À không, còn sến sẩm hơn gấp bội lần. Nhưng cách mà Jimin đối xử với chúng chỉ là một cái liếc lạnh nhạt rồi quẹt ngang như chưa hề có cuộc gặp gỡ nào.
Đúng, chính xác là như thế! Chứ không phải vừa đọc vừa bất giác cười mỉm rồi hớn hở nhắn lại mấy câu nũng nịu đòi ăn thêm kem dưa lưới như Park Jimin hiện giờ đâu.
Ai á chứ không phải Park Jimin nữa rồi...
Taehyung tặc lưỡi một cái rõ tị nạnh. Một mặt, hắn thấy mừng vì cậu bạn thân nức tiếng xinh xắn của hắn không còn lang thang trong tình duyên mông lung nữa. Mặt khác, hắn tức xanh người vì phận chưa được lắp nóc nhà như hắn phải chịu đựng cái cảnh yêu đương nhắng nhít đáng ghét này.
Ôi Park Chimin ơi, mau đến đây và cứu rỗi hắn đi~
. . .
Tiết học kết thúc, với cương vị là thành viên của hội học sinh và là một tấm gương học tập mẫu mực sáng chói lóa, Chimin vẫn sẽ dẹp hết sách vở vào cặp khi vừa nghe chuông reo mà không màng thế sự. Một phần vì tâm trạng vui vẻ của Chimin lúc này đang bận nghĩ đến chuyện ăn uống mà Taehyung đã hẹn.
Taehyung nói sẽ đợi cậu ở chân cầu thang tầng trệt, cùng cậu đến văn phòng hội nộp lại bảng điểm mà Jin hyung yêu cầu, sau đó sẽ dẫn cậu đi ăn sạch cái thành phố ngập đồ ăn này. Phấn khích là thế, nhưng chỉ vừa đi hết dãy hành lang, Chimin bỗng nhiên bị một bao vải đen trùm kín nửa người. Chưa kịp nhận thức chuyện gì đang xảy ra, cả cơ thể lại bị vác lên vai ai đó và di chuyển rất nhanh.
Bắt cóc? Giữa trường học luôn sao?
Cảm giác hoang mang trộn lẫn với màu đen mù tịt bao trùm tầm nhìn khiến nỗi sợ hãi trong Chimin dội lên ồ ạt. Cậu đang run rẩy, căng thẳng nghẹn đến cuống họng khiến cậu khó thở và không thể la lớn thành tiếng.
BẠN ĐANG ĐỌC
| Kookmin/Vmin | Text | Nghiệp Quật
FanfictionGhét của nào thì trời trao của nấy thôi ...