Bố tôi ôm khay cơm đứng ở cửa phòng hơn ba mươi phút rồi. Tôi và Bảo An đang ăn cơm nhưng chốc chốc lại ngó ra ngoài hóng hớt một tí.
" Hoàng hậu của ta, nàng nhẫn tâm nhìn trẫm đứng ngoài này sao?" Lại học dăm ba cái thoại của phim cung đấu Trung Quốc rồi. Nhưng không lay nổi trái tim của mẫu hậu rồi.
Ấy chết, tôi cũng bị lậm theo rồi.
" Vợ ơi?"
"..."
" Thôi đừng giận nữa, anh biết lỗi rồi mà."
"..."" Đành vậy, anh sẽ ra đi, sẽ không phiền em nữa." Ái chà, giờ còn diễn drama ngôn tình ngược tâm nữa cơ.
Tôi chép miệng, lần thứ 11 trong ngày, thôi quyết định là không thèm nhìn đến nữa.
Sau một tỉ lời dỗ dành của bố, cửa phòng cũng he hé mở ra. Thỏ bông trong phòng phỏng chừng là đói dài hơi rồi, chả thèm liêm sỉ giật luôn cả khay đồ ăn rồi. Đấy là đã bật đèn xanh cho bố rồi đấy.
Bố tôi phải gọi là te tởn chui vào phòng. Tôi và Bảo An buông luôn đũa, chạy lại áp tai vào cửa phòng nghe ngóng tình hình.Sau đây là đoạn tình cảm sến muốn rụng rời, cảnh báo những ai đang thất tình hoặc đang "ép ây" thì chớ có đọc, kẻo ăn bánh gato ngập họng á.
" Vợ yêu ơi, còn giận sao? Anh đã nói là chả ai đẹp bằng em rồi mà em chả tin gì cả. Anh thề đấy, cái bà hôm qua vừa béo vừa xấu xí, cứ nhớ lại là làm anh mắc ói á."
" Thôi đi, ông chả liếc theo người ta suốt."
À, té ra đây là lý do giận nhau ấy hả? Nghe mà tức luôn á. Về đây làm như tận thế đến mông rồi, đòi chia tay chia chân, làm con cái hốt cả hền chỉ vì chồng hơi liếc gái hả? Giỡn kỳ vừa thôi nhe.
" Trời ơi, liếc hả? Anh đến nhìn bả còn không dám nhìn luôn á. Má ơi, nhà ai có đứa con gái xấu đau xấu đớn mà thả ra ngoài hại nước hại dân chi không biết?"
Tôi tự nhiên thấy tội nghiệp cái bà cô đó quá. Khi không lại vướng vào cái cặp dở hơi này, còn bị nói xấu nữa chứ.
" Thật à?"
" Thật á. Anh thề luôn á."
Xong, chả hiểu sao lại đến lượt bố ỉ ôi ăn vạ.
" Hu hu, sống với người ta từng này năm rồi, hai đứa nhỏ cũng lớn cả rồi, thế mà còn không tin người ta? Nỗi đau đớn này trời xanh làm sao thấu? Hỡi dòng sông kia, nếu như ta đã làm sai xin hãy sủi bọt đục ngầu khi ta gieo mình xuống..."Lạy chúa, đây là thoại trong phim nào vậy? Nghe trớt quớt vậy chời ơi?
" Thui thui, lại đây em thương. Em sai rồi, ừ ừ, chùi ui, người em yêu làm sao liếc mắt nhìn ai ngoài em nữa chứ... "
" Mẹ nó phải chịu trách nhiệm với người ta ấy..."
Tôi – lúc này đã ói trong tưởng tượng n lần rồi – lặng thầm chuồn đi chỗ khác, tránh tí nữa ăn bánh gato nhiều rồi ói ra thật.
Lát sau, anh chị nhà rửa tay chân tắm rửa sạch sẽ, ôm nhau tông cửa đi xem phim. Trận cãi nhau kinh thiên động địa nhất mà cũng vô lí nhất trần đời tuột về kỷ băng hà như chưa từng xảy ra.
Tôi mang chuyện kể cho Thiên Ân. Hắn thông minh như này cũng ngu mất 1 phút để tiếp thu và tiêu hóa thông tin đấy.
" Nhờ? Dở hơi nhờ?"
"..."
" Mà cũng phải, nào có ai khi yêu lại bình thường bao giờ?"
Cụ tỉ như tôi và thằng nhãi này nè. Tôi đứng ở ban công phòng tôi, hắn đứng ở ban công nhà hắn, hai đứa vẫy tay nhiệt tình với nhau trong khi vẫn đang nói chuyện điện thoại. Ai mà biết lại bảo cả hai đứa tâm thần không ổn định mất.
Hôm sau, khi tôi đang lượn lờ ở hiệu sách, dạo này tôi đang chết mê truyện tranh định bụng tìm mấy cuốn để cuối tuần giết thời gian, thì tôi gặp Xuân Lam. Cô bạn đang đi cùng một anh chàng người nước ngoài nào đó và đang trò chuyện rất là vui vẻ.
Bất chợt nhìn thấy tôi, cô ấy cười tươi như bông. Xuân Lam vẫy tay tạm biệt anh chàng người nước ngoài, rồi lại bắt chuyện với tôi.
" Chúng ta nói chuyện được không?"
Hử? Sao khi không lại muốn nói chuyện với tôi nhỉ? Nhưng tôi vẫn gật đầu, đi theo cô bạn tới quán cà phê ở gần đó.
Vừa ngồi xuống cô ấy đã đánh phủ đầu làm tôi choáng váng.
" Vậy là cậu và Thiên Ân đang hẹn hò nhỉ?"
Tôi sặc nước, ho khù khụ luôn.
" Cho tớ xin lỗi nha. Trước đây tớ không biết nên làm cậu buồn rồi."
Tôi xua xua tay. " À, không sao đâu."
Chúng tôi bắt đầu cuộc nói chuyện khá là ngượng ngịu nhưng ngay sau đó lại trở nên rôm rả nhờ vào Thiên Ân. Chính xác là nói xấu Thiên Ân.
" Chậc, cái thằng nhóc đó trả thù thì khiếp luôn. Có một lần đội tớ lén đem giấu linh vật của bên đó đi, thế là mấy ngày sau bên cậu ta chẳng hiểu bằng cách nào tháo rời hết giường ngủ của đội tớ. Cả ngày hôm đó bọn tớ phải ở lại trại, ráp lại giường như ráp lego vậy."
" Ối giời, hồi còn bé xíu tớ làm cậu ấy bị chó cắn tiêm mấy chục mũi á, cậu ấy vẫn còn thù đến bây giờ cơ."
Đấy, thiên hạ đồn chả có gì mang hai cô gái đến gần nhau hơn việc nói xấu một người, đúng không trật phát nào.
Nói qua nói lại như nào lại nói đến chuyện yêu đương.
" Xuân Lam, Thiên Ân kể cho tớ rằng cậu đang thích ai phải không?"Xuân Lam ngơ ra, một giây lại hai giây rồi tự nhiên khuôn mặt cô bạn đỏ bừng. Sau đó là cả tràng nguyền rủa Thiên Ân.
" Ừ, tớ có thích một người, nhưng tớ sợ người đó không thích tớ."
Nói đùa, ai mà không thích cô gái dễ thương như cậu chứ?
" Tớ sắp phải quay lại Mỹ hoàn tất nốt chương trình trao đổi, tớ thật sự mong được nói một lời với cậu ấy trước khi đi."
Cô bạn nắm tay chặt tôi, mắt long lanh. " Tớ có thể nhờ các cậu giúp được không?"
Tôi chớp chớp mắt, xong cũng gật đầu. Vậy là tôi và cô bạn ngồi triển kế hoạch lùa gà vào chuồng... ý nhầm đưa người vào tròng, mà điều làm tôi hết hồn nhất là người làm Xuân Lam tương tư, có chết tôi cũng không tin được là cô bạn lại phải lòng người đó đâu, thật ấy, khó tin quá chời luôn á.
YOU ARE READING
Khi ta 17
Teen FictionXin chào, tôi là Bảo Bình, năm nay tròn 17 tuổi. Tôi là một cô gái tuổi teen hết sức bình thường, tôi chẳng thích học tẹo nào, còn bị lười biếng, đôi khi quá vô tư vàhơi hoang tưởng với những suy nghĩ vẩn vơ. Cái duy nhất tôi sở hữu mà khác người bì...