Sau khi vận động kịch liệt trên giường, Chaeyoung gần như thiếp đi trong cơn mệt mỏi. Jennie cũng hơi thấm mệt nhưng vẫn còn tỉnh táo, cô vào nhà tắm tắm sơ qua một lượt rồi đi lấy khăn ướt vệ sinh thân thể cho Chaeyoung. Bây giờ chưa phải giấc tối nên không thể nào khỏa thân mà ngủ được. Đến tủ quần áo chọn cho mình một bộ đồ thoải mái thay vào rồi đi sang phòng Chaeyoung lấy quần áo giúp nàng thay, trước khi đi không quên khóa cửa lại.
Vào phòng Chaeyoung, cô mở tủ quần áo của nàng ra, nhìn qua một lượt rồi chọn lấy một bộ đồ thể thao cùng với quần áo lót. Định đóng cửa tủ lại thì một tệp đựng tài liệu ở dưới góc tủ thu hút sự chú ý của cô. Nếu bình thường thì cô sẽ không tò mò vì những thứ này đối với những người làm việc như Chaeyoung là vô cùng bình thường, có thể là tài liệu mật của Park thị hay hợp đồng gì đó. Nhưng dòng chữ hồ sơ bệnh án trên tệp tài liệu lại là thứ cô bận tâm.
Để quần áo sang một bên, cúi người lấy tệp đựng tài liệu lên xem, nội dung bên trong khiến trái tim cô lạnh đi hẳn, đầu óc cũng trở nên trống rỗng theo, con ngươi vô hồn phản chiếu những dòng chữ trên giấy. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cô để tệp tài liệu lại chỗ cũ, đem quần áo của Chaeyoung sang phòng mình.
Cô đứng một bên nhìn Chaeyoung đang cuộn tròn người trong chăn ngủ, hình ảnh này mới yên bình làm sao, nó làm cô nhớ đến lúc cả hai còn đang ở riêng, sáng nào cô cũng gặp hình ảnh này, khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô cho đến hiện tại.
Từ lúc cô về nước thì thái độ của Chaeyoung đối với cô là ghét bỏ, là lạnh nhạt nhưng cô biết đó là do tự tôn của nàng rất cao, như lúc cô đi nàng đã nói "Nếu chị rời khỏi đây thì chúng ta hãy chia tay đi, tôi không muốn có sự ràng buộc nào giữa chúng ta nữa". Cô biết nàng nói được làm được, cô cũng đã từng không tự tin cho rằng có lẽ Chaeyoung đã hết yêu cô thật rồi nhưng sau khi xảy ra chuyện hôm nay, cô nhất định sẽ không buông tay nàng lần nào nữa.
Kiềm chế lại cảm giác cay xè nơi sống mũi, Jennie ngồi xuống giường nhẹ nhàng cẩn thận mặc quần áo vào cho Chaeyoung. Xong xuôi, cô nằm xuống bên cạnh ôm trọn cơ thể nàng vào lòng, ngón tay cái hơi run rẩy đặt lên vết sẹo nhỏ ở trên trán vuốt ve. Vết sẹo này rất nhỏ, rất mờ, cộng thêm phần tóc che đi rất hoàn hảo nên sẽ không bị lộ. Nhưng dù thế nào, nó vẫn là một vết sẹo.
"Chaeyoung, xin lỗi."
.
Trời sập tối, Jennie lơ mơ tỉnh dậy, nhìn qua bên cạnh là một khoảng trống, cô giật mình ngồi dậy quan sát xung quanh. Chaeyoung không có ở đây, em ấy tỉnh dậy từ lúc nào?
Chạm tay vào mảnh giấy trên đầu giường, Jennie cầm nó lên đọc. "Tôi cần không gian riêng tư nên sẽ ra ngoài một lát, không cần đi tìm."
Mắt Jennie buồn bã cụp xuống, định là sau khi thức dậy sẽ nói chuyện với nàng nhưng ai ngờ cô là người bị bỏ lại chứ. Sẽ chỉ không đi tìm em hôm nay thôi đấy...
.
Đứng trước cửa phòng bà Park, Jennie gõ cửa. Tối nay ông Park đi tiếp đối tác nên cô mới có thể nói sang phòng nói chuyện riêng với bà Park đấy, chứ bình thường có ông Park ở nhà là hai người làm gì cũng ở cạnh nhau.
"Mẹ à, con có chuyện cần nói."
"Jennie hả? Vào đi con."
"Dạ."
Jennie mở cửa đi vào, thấy bà Park đang ngồi trên giường đọc báo thì đi lại ngồi ở mép giường.
"Có chuyện gì muốn nói với mẹ vậy?"
"Ừm...mẹ à, lúc con đi sang Anh, có phải Chaeyoung đã gặp tai nạn không?"
Bà Park chợt nhớ ra gì đó, gấp tờ báo lại ngồi thẳng lưng nói chuyện với Jennie.
"Sao con biết?"
"Con tìm thấy tệp hồ sơ bệnh án trong phòng của Chaeyoung, nếu không tìm thấy nó thì chắc đến giờ con vẫn chưa hay biết gì."
"Phải rồi, chuyện đã qua lâu nên mẹ cũng quên nói cho con biết. Chaeyoung bị tan nạn ngay lúc con vừa mới lên máy bay, Lisa nói là do lúc đó Chaeyoung đang lái xe đi gặp đối tác, vì chuyện đó mà ba mẹ phải vào bệnh viện gấp với con bé mà không đi tiễn con được. Vụ việc lần đó cũng không có nguy hiểm gì đến tính mạng, bác sĩ nói phần đầu con bé bị va vào vật cứng gây chấn thương nên trong khoảng thời gian đầu điều trị sẽ xuất hiện các dấu hiệu đau đầu, choáng váng nhưng khoảng hai năm trở lại đây không còn nữa, bệnh tình cũng đã khỏi hẳn, con không cần lo lắng đâu, dù sao chuyện cũng qua rồi."
"Phải chi lúc đó con nán lại một chút nữa...Hơn nữa con cũng là người gián tiếp hại em ấy. Mẹ à, con biết mẹ sẽ nói là không liên quan đến con nhưng sự thật là như vậy. Hôm đó con và Chaeyoung đã cãi vả vì em ấy không đồng ý cho con sang Anh du học, em ấy kịch liệt phản đối chuyện này nhưng con lại bỏ ngoài tai lời nói của em ấy. Làm sao mà lúc đó Chaeyoung có thể đi gặp đối tác rồi bị tai nạn như lời Lisa nói được, chỉ có thể là đi đến sân bay thôi. Xin lỗi vì đến bây giờ mới nói cho mẹ biết, nhưng chuyện Chaeyoung bị tai nạn con chỉ vừa mới biết được khi nãy thôi."
Jennie càng nói giọng về sau càng nhỏ, cô đang tự trách bản thân mình rất nhiều, cô có cảm giác như mình đang đối xử rất tệ với Chaeyoung mặc dù cô rất yêu nàng.
"Mẹ cũng già rồi, biết bao nhiêu chuyện đều trải qua cả, mẹ cũng biết được tại sao hôm đó Chaeyoung liều mạng lái xe là vì cái gì. Nhưng có điều mẹ không hiểu, giữa con và Chaeyoung có chuyện gì mà con bé phải như vậy? Nếu nói hôm đó Chaeyoung không đi đến sân bay mà đi gặp đối tác thì không đúng, vì mẹ biết con bé rất thương con, nhưng nếu nói Jennie vì chuyện tiễn chị gái của nó ra sân bay mà đặt cược tính mạng phóng xe như vậy thì cũng không đúng, thậm chí sau đó còn không ăn không ngủ, sức khỏe giảm sút. Jennie à, còn chuyện gì mà mẹ không biết sao?"
"Con biết không có chuyện gì có thể qua được mắt mẹ, có thể mẹ cũng đã nghi ngờ từ lâu, nhưng con muốn chính miệng con nói ra chuyện này hơn là bị mẹ phát hiện như cách mà ba đã làm. Mẹ à, con yêu Chaeyoung, Chaeyoung cũng yêu con, yêu rất nhiều."
"..."
Một khoảng trầm lặng bao trùm lấy căn phòng, Jennie nín thở chờ xem phản ứng của bà Park, ánh mắt cô kiên định nhìn thẳng vào mắt của bà. Gương mặt bà Park không hề bộc lộ sự hốt hoảng hay tức giận như cô nghĩ.
"Không ngờ bé gái năm đó mẹ nhận nuôi lại có vị trí lớn trong lòng con gái ruột của mẹ như vậy, mẹ từng nghĩ cùng lắm chỉ xem nhau như chị em ruột thôi chứ..."
"Mẹ à con biết mẹ sẽ không chấp nhận liền đâu nhưng con mong mẹ sẽ thông cảm cho con và Chaeyoung, ba có thể không hiểu nhưng con biết mẹ sẽ khác. Con muốn nói là con yêu Chaeyoung xuất phát từ trái tim và ý nghĩ trong sáng chứ nó không phải là một hành động phản bội hay lấy oán báo ân, con..."
Jennie nắm lấy tay bà Park bộc bạch, thật sự cô rất sợ bà Park sẽ lại phản đối như ông Park, cô phải can đảm lắm mới dám nói ra chuyện này trước mặt bà, nhưng cô quyết tâm rồi, lần này sẽ không kéo dài thời gian nữa.
"Con làm sao vậy, mẹ chưa nói gì hết mà, chủ tịch JNK mà lại có thái độ đó để mong mẹ chấp nhận cho con yêu ai sao? Con phải mạnh mẽ lên chứ, con còn phải thuyết phục ba con và đá Jeon Jung Kook nữa mà."
"Mẹ à..."
"Con mà dám khóc là mẹ đổi ý đấy. Mẹ cũng lớn tuổi rồi, không muốn gia đình này thêm sóng gió đâu, miễn con của mẹ được hạnh phúc là mẹ cũng hạnh phúc, chứng kiến sự thay đổi của Chaeyoung trong mấy năm qua càng khiến mẹ lo lắng, nhưng đến khi con trở về thì có thể thay đổi được thói quen xấu của nó, cái này mẹ nhận ra mà...Mẹ sẽ cố gắng thuyết phục ba con. À mà con với Chaeyoung sao rồi?"
"...chưa hẳn là làm hòa ạ, Chaeyoung còn giận con lắm, em ấy mới vừa ra ngoài và bảo con đừng đi tìm."
"Rồi con định không đi tìm thật à? Con có biết là phụ nữ hay nói lẫy không con bé ngốc này."
"Con nhất định sẽ đi tìm mà, nhưng cũng phải cho Chaeyoung một không gian riêng để suy nghĩ chứ mẹ, con đâu thể thúc ép được, Chaeyoung đi nãy giờ cũng lâu rồi, con xin phép."
"Được rồi mau đi đi, để bà già này suy nghĩ cái đã."
"Dạ."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chaenie] Xước Gai Hoa Hồng ( Cover )
FanfictionHoa hồng đỏ và hoa lan trắng, mặc kệ đối lập ra sao, chỉ có hai ta biết, không một ai thích hợp hơn hai ta cả... Là con một, nữ Park chủ tương lai của Park gia, nhưng trên còn có một chị gái nuôi