Chap 6: Một đêm say

1.1K 80 5
                                    


Sáng hôm nay vẫn như mọi ngày, Tiêu Chiến dậy sớm tự nấu đồ ăn sáng, đúng 8h30 ra công viên chạy bộ. Khi cậu xuống nhà, đã thấy một thanh niên đứng chờ sẵn, mặc áo phông trắng cùng quần short phối với đôi giày thể thao đắc tiền, nhìn từ góc độ nào thì cũng rất thu hút. Thấy Tiêu Chiến vừa xuống, cậu ta vẫy tay chào hỏi,

"Xuống rồi sao, nào chạy bộ thôi, tôi chờ hơi lâu rồi đấy"

Tiêu Chiến ngạc nhiên tròn mắt, "Nhất Bác, sao cậu ở đây? Sao cậu biết tôi chạy bộ vào giờ này?"

Vương Nhất Bác đắc ý, chẳng lẽ nói là ngày nào tôi cũng rình ở đây, còn đâu bộ mặt tổng tài cao lãnh, thôi thì cứ mỉm cười cho qua.

"Điều đó có quan trọng gì đâu chứ, cậu định đứng đó đến khi nào đây?"

Tiêu Chiến lòng càng khó hiểu, điều gì đã khiến Vương Nhất Bác lạnh như băng mới sáng sớm đã đứng trước cửa nhà người khác thế này?

Bước đầu tiếp cận được con mồi, Vương Nhất Bác không làm chủ được mà cứ cong khóe miệng lên. Và cứ thế, những hôm sau vẫn vậy, họ cứ mỗi ngày là mỗi ngày..., là mỗi ngày cùng nhau chạy bộ lúc 8h30, tình cảm cứ thế được hâm nóng dần.



"Alo Tiêu Chiến, mấy năm nay cậu không cho mọi người biết cậu ở đâu, bây giờ cũng xuất đầu lộ diện rồi, hôm nay đi họp lớp cùng tôi không?", Lâm Vỹ ở đầu dây bên kia ríu rít.

"Đi họp lớp sao, ừm....., Nhất Bác có đi không?"

"Haha cậu ấy trước giờ vốn không thích đến nơi ồn ào, với lại cậu ta mang gương mặt lạnh đó đến chằng phải mọi người đều sẽ bị đóng băng sao?"

Nghe vậy Tiêu Chiến có vẻ ngập ngừng, "Vậy, tôi...tôi..."

"Không được, cậu nhất định phải đi cùng tôi, mấy năm nay tôi lúc nào cũng có một mình thật sự rất là buồn đó..."

Lâm Vỹ thút thít tỏ vẻ đáng thương, Tiêu Chiến đành miễn cưỡng chấp nhận lời đề nghị.



Thành phố đến độ lại lên đèn, dòng người tấp nập đi đi lại lại.

Lúc này trong quán rượu, Tiêu Chiến đã say không còn phân biệt được trời đất. Tửu lượng cậu vốn rất kém, một vài ly là không làm chủ được mình. Cậu đang dựa vào vai một thanh niên khác, là bạn học cùng lớp năm xưa. Bạn học này năm ấy cũng thầm thương trộm nhớ Tiêu Chiến, sau bao nhiêu năm gặp lại, bây giờ người đó đang bên cạnh mình, nét mặt đẹp hơn xưa bội phần khiến tim cậu lỡ vài nhịp. Đang định đưa tay chạm vào khuôn mặt ửng hồng ấy thì cậu liền bị Lâm Vỹ nửa say nữa tỉnh ngăn lại.

"Ấy, Tiêu Chiến đã say vậy rồi sao, tôi thành ra như vậy cũng thể đưa cậu ấy về..."

Bạn học kia nghe vậy trước mắt như có cầu vồng, "Hay là để tôi đưa cậu ấy v...." Chưa kịp nói hết câu, đã thấy Lâm Vỹ gọi điện cho ai đó.

"Tôi gọi cho người nhà cậu ấy đến đón rồi, cậu không cần bận tâm đâu, cứ chơi hết mình đi", nói rồi Lâm Vỹ lăn ra ghế mà ngủ.

[Bác Chiến] Vương tổng đã biết yêu chưa?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ