Ngược dòng thòi gian quay về quá khứ... đó là một ngày đầu thu đầy nắng và gió của 6 năm về trước, sân trường nhuộm một màu vàng của lá rụng, những khuôn mặt khả ái mang đầy cảm giác thiếu niên của các nam sinh nữ tú khiến cho khung cảnh trở nên hoàn hảo.
"Nè Nhất Bác, lớp trưởng Vương, Vương Nhất Bác à, giờ ra chơi rồi đừng đọc nữa, mau đi ra ngoài chơi đi!" Tiêu Chiến dựa trên bàn, tay chống lên cằm nài nỉ Nhất Bác đang chăm chú đọc sách kia cùng cậu ra ngoài chơi.
"Không đi!" câu trả lời của Nhất Bác sắt như dao nhưng vẫn không khiến Tiêu Chiến bỏ cuộc, cậu vẫn cứ ở đó năn nỉ oi, có lẽ trêu chọc lớp trưởng Vương đã là thói quen khó bỏ của Tiêu Chiến rồi.
"Đừng kêu nữa, tôi ở đây này sao cậu không gọi tôi đi cùng?" Lâm Vỹ ở bên cạnh chịu không nổi cảnh này phải lên tiếng cắt ngang.
Khoảng thời gian ấy, Tiêu Chiến có 2 người bạn rất thân là Vương Nhất Bác và Lâm Vỹ. À mà khoan đã! Tiêu Chiến và Lâm Vỹ thì thân rồi đấy, còn Vương Nhất Bác? Có thân không nhỉ? Một lớp trưởng Vương học giỏi lạnh lùng lại cực kỳ ngoan hiền lễ phép, có thể thân với một "Tiêu sư huynh" hay thích pha trò chọc ghẹo người khác không nhỉ? Nhưng mà cũng chưa từng thấy Tiêu sư huynh chọc ghẹo ai khác ngoài lớp trưởng Vương cả. Thôi thì, cứ coi như là họ thân theo một cách lạ lùng đi.
Đây vốn là một ngôi trường danh tiếng, nên học sinh ở đây cũng là cậu ấm cô chiêu. Ba của Tiêu Chiến là chủ một chuỗi nhà hàng lớn tại Bắc Kinh. Vương Nhất Bác là thiếu gia độc nhất của tập đoàn Vương thị tiếng tăm lừng lẫy. Lâm Vỹ cũng vậy, tuy không như Vương thị nhưng Lâm thị cũng không phải dạng vừa.
Ấy vậy mà, Vương Nhất Bác ưu tú bao nhiêu thì 2 con người kia lại ẩm ương bấy nhiêu. Không phải Tiêu Chiến không thông minh, nói đúng hơn rất thông minh là khác,nhưng cậu không dùng trí thông minh của mình vào việc học hành, mà dùng hết vào việc chọc tức lớp trưởng Vương rồi. Hai gia đình Vương Tiêu cũng có chút giao tình, nhìn cậu ấm nhà Vương gia như vậy thì Tiêu lão gia thở dài lắt đầu ngao ngán thằng con trời đánh của mình.
Hôm nay, Vương Nhất Bác đến Tiêu gia để làm bài cùng Tiêu Chiến. Nói trắng ra là Tiêu lão gia vì quá không yên tâm thằng con này nên nhờ con trai ưu tú nhà người ta sang kèm cặp, nó mà trượt đại học thì ông biết giấu mặt vào đâu.
Vương Nhất Bác đã đến, bước vào nhà lễ phép cúi chào Tiêu lão gia. Tiêu lão gia mỉm cười gật đầu rồi kêu cậu lên phòng Tiêu Chiến. Nhìn con trai nhà người ta, đã đẹp trai cao ráo còn xuất sắc hơn người, con nhà mình ngoài cái mã ra thì còn được cái gì đâu? Nói vậy thôi, thật ra đứa con trai này là tâm can bảo bối của Tiêu lão gia. Vợ ông mất sớm, ông cũng chẳng tiến thêm bước nữa, cứ ở vậy lo cho sự nghiệp và dốc hết lòng yêu thương Tiêu Chiến.
Bước lên lầu đến trước cửa phòng Tiêu Chiến, Nhất Bác lịch sự gõ cửa, bắt gặp khuôn thân quen sau, Tiêu Chiến cười híp mắt,2 cái răng thỏ lộ ra, không dấu được sự vui mừng (Ôi trời Tiêu thiếu gia cậu mê trai đến thế cơ à?)
Nhất Bác không nói gì, khẽ gật đầu rồi vào phòng ngồi xuống rồi lấy tập vở ra. Tiêu Chiến nhìn thấy nào chữ nào số thì lại dở chứng, vẻ mặt bí xị "Ầy Nhất Bác, cậu định học thật đấy à? Nếu cậu muốn thì tự học đi nhá, tôi không có hứng thú đâu, thà đi vẽ tranh còn hơn".
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến] Vương tổng đã biết yêu chưa?
FanficFanfic Bác Chiến Thể loại: Đô thi, hiện đại, HE Tác giả: Hạ Li Công lạnh lùng x thụ lanh lợi Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác có mối quan hệ sâu sắc từ thời trung học, nhưng vì biến cố nên cả hai mất liên lạc với nhau. Liệu khi gặp lại họ sẽ như thế nào...