ngoại truyện

5.5K 282 25
                                    

Taehyung nói xong, ba người còn lại trực tiếp hoá đá, mỗi người một phản ứng, song, đều cạn hết ngôn ngữ như nhau.
"Cậu, con phản đối!"

"Mặc kệ con!" Taehyung vứt cho Jungwoo một quả bơ đẹp, ngắm nhìn biểu cảm của người kia không chớp mắt.

"Việc này có chút bất ngờ, nhưng thật ra không có gì quan ngại." Gia sư trẻ tuổi thông thái đứng đắn hơn nhiều, nghiêm túc nói.

Người còn lại chính là Jeon Jungkook, cậu ta ngó sang người phản đối đầu tiên: Kim Jungwoo cháu của Kim Taehyung .

"Cái kia...kỳ thực không kết hôn cũng được, tôi biết mình không đủ tư cách, nếu như không thể hợp pháp yêu nhau...chỉ còn cách cứ ngịch đạo mà làm." Nói xong, Jeon Jungkook cười nhẹ, hai má đỏ lên như màu hai quả táo đỏ mỹ lệ, gương mặt cậu nhỏ nhắn và nước da trắng trẻo, ngũ quan nhu hoà, giọng nói lại vừa mềm vừa êm tai, thoạt nhìn vô cùng thuần hậu và sạch sẽ.

Jungwoo thoáng chốc hai má nóng lên, tim nhảy thình thịch không ngừng, y tự ôm lấy bàn tay của mình nắm chặt lại tìm tỉnh táo. Mười một tuổi, y có lẽ còn chưa đủ tuổi để yêu, thế nhưng...y nghe nói cảm giác tim đập nhanh, hồi hộp khẩn trương thế này, chính là yêu a!

"Không muốn! Tôi không cho phép anh yêu cậu tôi!" Jungwoo hét lên, hai má đỏ lựng, màu đỏ tiếp tục lan rộng đến tận cổ và hai vành tai, không rõ vì sao kích động như thế.

Người bị hét vào mặt là Jeon Jungkook cực kỳ ngạc nhiên và xấu hổ, cậu nheo mắt nhìn thẳng thằng nhóc khó tính vừa rồi, cắn môi uỷ khuất.

"Ơ ơ..." Jungwoo càng gấp, y không muốn thấy biểu tình này của người đó!

"Đủ rồi đấy! Thiếu gia, cậu nên nghe ông chủ nói rõ ràng, vội la hét như vậy rất không nên!" Gia sư của y thêm lần nữa phát huy công dụng, thực hiểu chuyện giúp y giải vây.

Y chỉ gật đầu, sau đó cúi xuống xấu hổ lầm bầm:"Cậu nói đi! Con nghe!"

Bàn tay của gia sư như có như không xoa lên đầu y, một cái chạm nhẹ qua loa khiến y thấy sự phập phồng rung động trong lòng tiêu giảm rất nhiều.

"Là thế đấy! Người này tuy không có chút tài cán hay gia thế gì hữu ích, cái này nói sao nhỉ? Chỉ là vô tình tìm được một nửa của mình mà thôi, vì thế nên, con có ngăn cản cũng vô ích!" Taehyung hút điếu thuốc, vênh váo nói.

Jungwoo căm tức vung ra nắm đấm, gầm gừ hung hăng hướng hắn mắng:"Cậu thật quá đáng! Giành người yêu với cháu mình mà được à?"

Cả ba vị đại nhân đồng thời phun ra ngụm trà vừa mới uống, không gian chìm vào một trận lúng túng và xấu hổ.

Chẳng có ai ngờ được y sẽ nói vậy, chính y cũng không ngờ mình lại nói ra điều đó, sau này y nhớ lại câu nói ấy, đều phải nhìn lại vị nào đó của mình mà đổ mồ hôi lạnh một lần, đúng vậy, vị gia sư nào đó độc chiếm cực kỳ.

Trong khi Kim Taehyungđần mặt nhìn Jungwoo tựa hồ hoả khí đang lên, chút nữa thôi sẽ bộc phát, ngấu nghiến y thành trăm mảnh, Jeon Jungkookmột bên cười gượng, gân xanh nổi từng cuộn một, cậu vươn tay nắm lấy tay Jungwoo, nhẹ giọng nói:"Jungwoo, anh hiểu cảm giác của cậu, nhưng là...hình như cậu bị nhầm lẫn gì đó rồi, đi ngủ trưa sớm một chút để tĩnh táo lại được không?"

Nghe xong mấy lời này, Taehyung mới tạm thời hạ hoả, lưng nhẹ nhàng thả lỏng, dựa vào ghế.

Chỉ có Jungwoo nháo không chịu yên, mở mồm khóc lóc thảm thương: "Ô ô, tôi chỉ là thấy thích anh thôi..."

"Thiếu gia, nếu như hai người họ kết hôn cậu  Jungkook đây sẽ ở lại nhà, có lẽ thiếu gia không cần chạy ra ngoài thám thính tình hình nữa rồi! Vậy không tốt sao?"

Có lẽ là ảo giác, Jeon Jungkook cảm thấy tên mình được kêu đến thực thâm ý...cậu khe khẽ cầm khăn chấm mồ hôi.
Jungwoo nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn sang cậu y, hắn một bộ dạng lãnh đạm, nhưng đâu đó trong đáy mắt là sự khổ sở khó che giấu, y ngậm ngùi hồi lâu, cảm thấy trong lòng hơi chút sáng rõ lên, tiếng thút thít dứt hẳn.

"Vậy...chúng ta đi ăn cơm thôi?" Gia sư miểm cười, tiến đến gần Jungwoo, ôn nhu xoa tóc y một cái:"Trông thiếu gia có chút không khoẻ nhỉ? Hay là về phòng ngủ trước đã, để tôi đưa thiếu gia về!" Nói xong không đợi phản ứng của mọi người, hắn bế bổng y lên, chậm rãi rời đi.

Jungkook hoà ái nở nụ cười, nhìn theo Jungwoo vừa rấm rức khóc vừa ôm lấy cổ gia sư như làm nũng, quả thực...QJ rất nặng a!

Mà khoan đã, cái ánh mắt hắn ta dùng chọc vào cậu hình như có hơi...không tốt cho lắm.

"Cứ kệ nó đi, đến chiều nó sẽ ổn lại thôi ấy mà!" Taehyung  nhả một ngụm khói, nhàn nhạt nói.

"..." Cậu thở dài, im lặng thêm một lát.

Biết trước sẽ gặp phải phản đối, cũng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần chấp nhận, thế nhưng vẫn cảm thấy nặng nề.

"Nó từ nhỏ đã muốn đi gặp mẹ, nhưng cả ba lẫn mẹ nó đều đã mất. Chỉ có một mình tôi là người thân duy nhất, nó đôi lúc rất nghịch ngợm, nhưng nó cũng rất thiện lương, đừng chấp nhất." Bỗng nhiên Taehyung nói, tựa như thuật lại một câu chuyện.

"Không cần phải giải thích, em hiểu cảm giác của cậu bé, em cũng rất thích đứa trẻ này a! Nếu nó cũng chấp nhận em thì thật tốt, aiz..." Cậu khẽ vỗ nhẹ tay hắn, rầu rỉ nói.

"Tôi lại cảm thấy người nó chấp nhận chỉ có em thôi, nó bảo nó thích em cơ mà?" Hắn nhếch môi, giọng điệu hờn giận nói.

Cái tên này...ngay cả cháu mình cũng ăn giấm chua cho được?!

Cậu đỏ bừng mặt, không nói gì uống uống trà tiếp. Kỳ thực, được hắn quan tâm nhiều như vậy cũng thật rất tốt, cậu nghĩ vậy.

"Tae...nếu như cậu ấy không đồng ý, em thật sự không mong hai người trở mặt, anh hiểu ý em không?"

Bỗng nhiên cả cơ thể bị kéo lại gần, tiếp sau liền bị hắn cường liệt áp lên, một nụ hôn sâu ập đến, cả tâm trí lẫn cơ thể đều tựa như sắp nhũn ra, cậu hoảng đến chảy nước mắt.

Hôn xong, hắn thở dốc, ôm chặt lấy cậu, thì thào: "Đừng suy nghĩ lung tung, em là của tôi, dù thế nào đi nữa, tôi sẽ luôn giữ chặt em. Tin tôi đi, chiều nay sau khi ngủ dậy, thằng nhóc thế nào cũng sẽ chấp nhận cho mà xem." Giọng của hắn mang theo vài phần lười biếng.

"...Sao anh chắc thế?" Jungkook không cam lòng, bất mãn hỏi.

"Bởi vì có gia sư ở cùng nó, muốn nó chuyển qua ghét em cũng không phải chuyện gì khó khăn."

"..." nghe qua thật giống như vị gia sư này rất đáng sợ.

[Chuyển Ver] _|Taekook H | Để Tôi Ăn Em Suốt Đời Đi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ