"Ở nhà có nắng rồi, thương nhớ ạ. Cái thành phố buồn bã này cuối cùng cũng được nhuộm vàng bởi sắc vàng rực ấm áp rồi, cuối dùng cũng có thể rũ bỏ lớp tuyết trắng xóa của mùa đông đầy lạnh lẽo. Sáng nay đi làm, anh chợt bắt được những tia nắng tràn lan trong phòng của chúng mình, len qua cả những tán cây trên con đường mà bọn mình từng chung đôi. Hóa ra vui hay buồn cũng thật sự mong manh. Chỉ cần nhìn thấy một chút ánh nắng, liền có cảm tưởng như bản thân lần nữa được sinh ra, hồi sinh rũ bỏ hết mọi thất vọng hay buồn bực, cứ như người vừa gục khóc đến sưng cả mắt mũi hôm qua không phải là mình. Có lần em hỏi anh, thế nào mới là bình yên. Có lẽ bình yên cũng chỉ giống như thể một buổi sáng nào đó trong cuộc đời nhàm chán này, được thấy người mình yêu lặng im ngồi bên cửa sổ nhìn mình mỉm cười,..."Johnny không nhớ đây là bức thư thứ bao nhiêu mình viết cho em. Anh kéo ngăn kéo nhỏ bên cạnh bàn những lá thư dán tem cẩn thận chất chồng đến tràn cả ra ngoài. Không có địa chỉ người nhận, chỉ có một cái tên thân thương như hơi thở, Chittaphon.
Xem ra lại phải mua thêm 1 chiếc hộp mới rồi.
Về địa chỉ của em, anh không biết, thật sự không biết. Ngày đó khi em lên máy bay cùng Taeyong trở về Hàn anh chỉ có thể đứng đó trông theo chiếc máy bay mang theo em của mình đến khi hoàn toàn không còn nhìn thấy bất cứ thứ gì trên bầu trời nữa.
Anh của năm 25 tuổi, đón em đến bên cạnh, thề nguyện sống chết cũng sẽ bảo hộ em một đời. Anh của năm 30 tuổi, đến lời hứa của mình cũng không thể giữ nổi. Anh đánh mất em. Không có cơ hội sửa chữa.
Một đời? Càng nghĩ lại càng thấy nực cười.
Rốt cục anh của 5 năm sau lời hứa một đời đó đã làm được gì nên chuyện?
Những năm đó anh chưa có gì trong tay, à không, nên tính là có cả thế giới nhỏ. Anh có Ten, có nụ cười như mặt trời nhỏ của em. Có một mái nhà, chính là kiểu nhà có người chờ mình trở về. Hạnh phúc ở trong tay lại không biết trân trọng.
Anh khởi nghiệp, thời gian đầu thực sự rất khó khăn, em vẫn luôn hiểu chuyện mà nhẫn nhịn ở bên anh. Trấn an, hơn cả cổ vũ chính là trấn an, lúc đó em đã nói, "Cho dù có như thế nào, anh cũng phải nhớ rằng luôn có người đợi anh ở nhà."
Vậy mà anh của lúc đó, đã có khoảng thời gian bị cuốn vào vòng xoáy công việc mà quên mất người đang đợi mình ở nhà. Những chuyện xảy ra trong lúc bỏ em một mình, cho dù có đầu thai thêm ngàn vạn lần nữa, anh vẫn sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.
Cuối cùng cũng có thể dành được dự án mà mình dốc sức, chỉ cần có dự án này công sức của mọi người đều sẽ được đền đáp.
Qua rồi những ngày tháng ăn ngủ trên bàn làm việc, không còn bận rộn đến cáu gắt nữa.
Về nhà một chuyến thôi nào.
Vậy mà những gì chào đón anh ở nhà, không điều gì có thể diễn tả được.
Anh nhìn thấy em nằm đó, sắc mặt trắng bệch, bồn tắm vẫn đang xả nước, tràn ra hết cả một gian phòng ngủ, sắc đỏ mãi đến sau này anh vẫn còn nhìn thấy trong những cơn ác mộng giữa đêm về sáng.
YOU ARE READING
[JOHNTEN] REDAMANCY
Romance"Có lần em hỏi anh, thế nào mới là bình yên. Có lẽ bình yên cũng chỉ giống như thể một buổi sáng nào đó trong cuộc đời nhàm chán này, được thấy người mình yêu lặng im ngồi bên cửa sổ nhìn mình mỉm cười,..."