Chương 9 : Say Rượu

919 19 0
                                    

Editor : Mia

Phó Tư Diễn bế Dung Hoan lên, bước tới cửa, Kế Sâm trước nay là người thông minh sáng suốt lập tức tiến lên, đem cửa mở ra.

Phó Tư Diễn đi vào huyền quan*, xoay người nhìn về phía đỉnh đầu đang cúi thấp của Kế Sâm, lông mày nhíu lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn: "Đây là cách cậu trông chừng người khác sao?"

Kế Sâm trên trán đổ mồ hôi nói, "Xin lỗi Phó tiên sinh, món Dung tiểu thư uống là rượu cocktail, nên tôi cho rằng......"

Phó Tư Diễn thu hồi ánh mắt, cho phép anh ta rời đi.

Kế Sâm như được đại xá, bay nhanh thoát đi.

Phó Tư Diễn hướng trên lầu. Cô gái nhỏ nằm trong lòng ngực anh ngủ ngon lành, vóc dáng lùn lùn bé nhỏ, bế lên quả nhiên nhẹ đến mức giống như không nặng là bao.

Anh cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô, bất lực mỉm cười.

Tửu lượng thật là cực kỳ kém.

Vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, cởi giày ra, vào phòng tắm lấy khăn lông ẩm nước lau mặt cho cô.

Ngồi ở bên giường, Dung Hoan dần dần bị động tác của anh đánh thức, cô mở to mắt nhìn anh, giọng nói tràn ra từ đôi môi đỏ mọng: "Chú Phó......"

"Làm sao vậy?"Anh dừng lại động tác.

Cô cúi đầu, lông mi run rẩy mang theo hơi nước từ đôi mắt trong veo, nhẹ giọng nói: "Chú tức giận sao?"

Anh ngồi xổm nửa người trước mặt cô, đôi lông mày nhướng lên nhuộm một nụ cười: "Hoan Hoan không nghe lời lúc nào, tại sao làm chú tức giận?"

Cô bẹp miệng, "Cháu không nên đi chơi mà không thông báo với chú..."

"Biết sai rồi sao?" Anh nhếch lên khóe miệng.

"Ừm."

"Nếu Hoan Hoan chủ động thừa nhận sai lầm của mình rồi, chú không tha thứ chẳng phải có vẻ rất hẹp hòi sao?"

Cô dường như nghiêm túc nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Anh mỉm cười, ngắt nhẹ chóp mũi cô rồi nhẹ nhàng nói: "Thật là một tiểu gia hỏa nghịch ngợm. Ngồi xuống đây đợi chú chút."

Anh xuống lầu, pha một nước ly mật ong mang lên rồi ở lại giám sát cô uống sạch.

Cô uống xong, liếm liếm môi, rồi trả lại cốc cho anh, anh để cô nằm xuống, đắp chăn bông che phủ cả người, chỉnh điều hòa đến nhiệt độ thích hợp.

Anh đi đến đầu giường tắt đèn, thấy cô vẫn nhìn mình giống như một đứa trẻ, sờ đầu cô nói, "Ngủ đi."

Sáng sớm hôm sau.

Dung Hoan trở mình trên giường, dần dần tỉnh lại. Cô từ từ mở mắt ra, và khi nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh, tâm trí cô tự động bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

Cô nhớ lại, tối hôm qua trở về cô tìm không thấy chìa khóa......

Ngồi ở cửa nhà, lúc sau Phó Tư Diễn quay lại......

[TRUYENHD] CƯNG CHIỀU Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ