[Đoản] A Nhứ, Là Huynh Sao?

166 18 2
                                    

Ở phòng phía Đông của bệnh viện có một căn phòng luôn đóng kín rèm bất kể sáng tối nắng mưa. Chiếc rèm nâu đen dày cộm che kín mít đến mức trong phòng không có tí ánh sáng nào. Mà bệnh viện cũng không bật đèn neon trắng sáng lên, chỉ để ở rất xa giường bệnh một cây đèn ngủ ánh vàng yếu ớt.

Rõ ràng đang là ngày mùa xuân rất tươi mới, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp các nẻo đường ngõ phố. Từng bông hoa mơn mởn tươi tắn, vậy mà ở trong căn phòng ấy luôn chỉ có trầm lặng, yên tĩnh, điều hoà luôn phải mở hạ nhiệt. Cả một phòng bệnh rộng lớn chỉ có một chàng trai ngồi trên giường. Cả ngày đều thẫn thờ thơ thẩn như không có ý thức. Mọi người đều cho rằng người này bị ngốc thật rồi.

Lúc này cửa mở ra, hé ra một chút ánh sáng mới nhìn rõ ràng người con trai ấy. Mái tóc trắng tinh xõa dài trước ngực, lông mi trắng muốt rủ xuống, đôi môi mỏng gần như không có sắc đậm. Làn da lại đặc biệt hồng càng làm vẻ đẹp trở nên tang thương kì lạ. Người con trai lúc này ngẩng đầu, khi đôi mi nhấc lên đôi con người màu tím nhạt như loé sáng.

"Anh Tử Thư"

Chu Tử Thư đóng cửa lại, xách theo túi đồ ăn đi tới bên giường bệnh. Anh ngồi xuống lấy đồ ăn ra hỏi

"Hôm nay thế nào rồi?"

Cậu con trai mỉm cười nói

"Tốt lắm anh. Hôm nay không khó thở, không chảy máu cam"

Chu Tử Thư đưa hộp cơm cho cậu, lúc người con trai đang ngồi ăn anh vô cùng yêu chiều vuốt mái tóc của cậu.

"Hôm nay anh Tử Thư ở đây với A Hành nha"

Người con trai tên A Hành nghe vậy, đôi mắt tím nhạt như loé lên cả dải ngân hà

"Vậy anh Tử Thư lại kể tiếp chuyện hôm trước cho em nghe đi"

Chu Tử Thư rót cho A Hành một cốc nước

"Hôm trước anh kể tới đâu rồi?"

A Hành nghiêng sang đụng vai vào vai anh

"Hôm trước anh kể đến vị tri kỉ của người quan gia kia, vì cứu quan gia mà nội tức thất thoát, một đêm bạc đầu không tỉnh dậy nữa"

Chu Tử Thư nắm lấy bàn tay A Hành xoa xoa cho bớt lạnh, giọng không cao không trầm, đều đều kể tiếp

"Vị quan gia đó, sau khi tỉnh lại nhìn thấy tri kỉ của mình đôi mắt nhắm nghiền, một đầu bạc trắng tay vẫn cố truyền lực cho mình thì vô cùng đau khổ"

A Hành nuốt một miếng cơm hỏi

"Vị quan gia đó có phải rất yêu người kia không?"

Chu Tử Thư tựa vào đầu giường bệnh, đôi mắt chăm chú nhìn A Hành

"Đúng vậy. Giống như anh cũng rất yêu A Hành vậy"

A Hành nghe vậy thì mỉm cười

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó à. Sau đó thì vị quan gia đó luôn bảo bọc thân thể của vị tri kỉ đó, đặt y trong hầm băng trên đỉnh núi. Đợi mãi, đợi mãi, người đó cũng không tỉnh lại. Mà vị quan gia đó lại giống như trường sinh rồi, y không già, cũng không thay đổi. Y luyện võ công lên một bước mới. Có thể xuống khỏi núi tuyết vạn trượng"

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Oct 21, 2021 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Đồng nhân SHL - TNK] Dĩ Mộng Vi MãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ