9.H

1.5K 61 7
                                    

Hôm nay cũng như mọi ngày. Những chuyện từ một tháng trước cũng đưa vào quên lãng.

Đặc biệt tối nay, Nhất Bác có một món quà lớn tặng cho Tiêu Chiến, không nhưng dịp gì cả, chỉ là tặng một bất ngờ thôi.

Anh khác tò mò với quà của cậu, dù vẻ ngoài vẫn cao lãnh nhưng bên trong lại háo hức như chú thỏ nhỏ, mong về nhà thật nhanh với sư tử nhà mình.

"Nhất. . .".

Chưa nói hết tên người kia anh đã bị bịt miệng từ phía sau, trong khăn có tẩm thuốc ngủ, ánh mắt mơ màng dần rồi chìm vào giấc ngủ.

Tiêu Chiến ngủ không lâu mấy vì thuốc cũng không nhiều và không mạnh. Chỉ có điều viễn cảnh của anh hệt như lần đầu anh cùng Nhất Bác làm chuyện ấy nhưng anh là bị trói trên giường, người lật ngửa lại.

"Nhất Bác? Cún con? Có chuyện gì vậy?".

Thứ trả lời anh chỉ là một không gian yên tĩnh, mắt Tiêu Chiến bị khiềm hãm bởi đoạn vải đen, thị giác bị cắt đứt nên các cơ quan khác như súc giác thị giác hoạt động mạnh nhất.

Thời khắc này anh như chú thỏ vị bỏ rơi, có chút hoảng mang, có chút sợ vì lúc này anh thật không nhìn ra người đằng sau là ai, nhỡ đâu không phải là cậu mà là kẻ khác thì sau? Tiêu Chiến hiện tại đang loã thể đó!

"Là em đúng không cún con? Trả lời anh đi".

Vẫn là tiếng thở gấp gáp cùng tiếng tim đập thình thịch trả lời anh.

'cộc cộc'

Là tiếng bước chân đang hướng về phía Tiêu Chiến, lúc này sự sợ hãi của anh đã đạt tới giới hạn.

"Cún con, mau cứu anh. . Hức".

"Khóc rồi sao?".

Đây là giọng nói khác cao hơn Vương Nhất Bác rất nhiêù, giờ khắc này anh đã hoàn toàn xác nhận người kia không phải cậu. Mà có điều Tiêu Chiến không biết đó là máy chuyển đổi giọng nói.

Tiếng giày càng lúc càng gần hơn, dường như là đang đứng trước mặt anh. Đôi tay thon vuốt lấy tình góc cạnh trên khuôn mặt của Tiêu Chiến.

"Cút! Đừng chạm vào tôi, nếu không Nhất Bác sẽ đến đánh chết ngươi!!!".

"Vậy sao? Tôi rất mong chờ đây".

Điều cười nhếch mép hiện lên trên mặt gã, có chút quỷ dị.

Anh càng tránh né, hắn càng hung bạo bóp lấy chiếc cầm của anh, đề xuống hôn hôn có chút nhanh bạo.

Tiêu Chiến cự tuyệt, cố gắng thoát khỏi nó, một mực không chịu mở miệng, tên kia biết được sự phản kháng đến từ anh khó chịu mà nhéo mạnh lấy cái đó nảnh khảnh kia.

Bất ngờ, anh hét nhỏ một tiếng 'a', thừa cơ hội hắn đẩy lưỡi mình vào, tìm kiếm và bắt lấy chiếc lưỡi nhỏ đang lảng tránh kia.

Anh cảm thấy hương thơm trong miệng có chút quen thuộc, nó làm anh nhớ tới Nhất Bác.

Tên kia hôn tới chán chê, lấy hết không khí đến mức anh sắp ngất đi mới chịu nhả ra.

[BJYX][H] MS hay SM?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ