Hoàn

1.9K 89 7
                                    

      Vương Nhất Bác dựa lưng vào chiếc cổ mảnh mai của anh, cảm nhận hơi thở ngang tai khiến cậu run lên, gò má và sự thoải mái của hạ thân, nhưng cậu vẫn cố nén thở, từ chối trả lời câu hỏi của Tiêu Chiến. Cậu làm sao có thể nói là hôm nay cậu thực sự rất ghen tị. Nếu có thể, cậu thực sự muốn trượt ván đâm vào người phụ nữ đang dựa vào Tiêu Chiến chụp ảnh. Người đàn ông của cậu, thực sự dám chạm vào! Cậu thật muốn chia cắt họ! 

      Thấy Vương Nhất Bác không lên tiếng, Tiêu Chiến dừng hành động, Vương Nhất Bác thầm chịu đựng , kiềm chế ham muốn đối phương va chạm vào những điểm nhạy cảm của mình. Tiêu Chiến cũng biết lý do tại sao Vương Nhất Bác chạy đi một mình, nhưng cậu đã biến mất mà không nghe anh giải thích. Anh đã tìm kiếm ba, bốn giờ trước khi được báo rằng cậu đã quay trở lại khách sạn. Anh vội vàng quay lại, hỏi chìa khóa để vào phòng nhưng bị cậu phớt lờ.

Hôm nay thật tức chết anh, vừa không thể tự do theo ý muốn sánh vai với cậu vừa bị ép phải giao lưu, chụp ảnh với những người lạ khác, điều đó không chỉ làm anh khó chịu mà còn tổn thương bảo bối nhỏ của anh. Anh thật sự muốn cùng Vương Nhất Bác quang minh chính đại bước đi trên thảm đỏ, quang minh chính đại ngồi trước máy quay, thể hiện thẳng thắn những cảm xúc mà họ không thể bày tỏ hoặc không thể nói ra. Đương nhiên, ngoài tình cảnh đáng thương của anh hôm nay, còn có một điều nữa khiến anh tức giận, anh cũng tức giận muốn chết đi được. 

   "Em ghen với anh mà hôm nay lại cười đùa vui vẻ với người khác hả? Hả?"

 "Tôi cười khi nào chứ!"

"Hửm? Có cần anh giúp em nhớ lại vụ đưa Song Song về nhà không?" Tiêu Chiến trực tiếp lật Vương Nhất Bác lại, một đôi mắt ẩn chứa dục vọng nhìn vào cậu như thể đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

"Vậy anh chưa bao giờ cười với người khác à! Tôi cười thì sao, có gì sai?".


"Như thế nào? Em không được cười với ai ngoại trừ anh!"

 
"Tại sao ?! Anh có thể cười với người khác, còn tôi thì không thể? !!!"


"Không thể!!!"


Vương Nhất Bác vặn vẹo dữ dội trong sự bất mãn nhưng không thể dứt ra được, nỗi bất bình trong lòng cậu bùng phát cùng với lời than phiền của Tiêu Chiến, cậu hét vào mặt Tiêu Chiến với đôi mắt đỏ hoe,

 
"Chết tiệt, tôi chịu đủ rồi! Nếu tôi giận anh sẽ bị anh làm, làm xong còn muốn giáo huấn tôi? Chia tay đi, anh là đồ khốn nạn !! "


Trái tim Tiêu Chiến run lên, vô số cơn tức giận ập lên não anh. "Chia tay? Giỏi lắm, Vương Nhất Bác em thật giỏi"

 
Tiêu Chiến cười nhìn Vương Nhất Bác, cậu thấy rét run khi nhìn vào nụ cười đó.

 
Tiêu Chiến không nói lời nào lột sạch áo sơ mi của Vương Nhất Bác, sau đó rút thắt lưng trói vào tay Vương Nhất Bác, bế cậu ném lên giường, côn thịt từ trong lỗ nhỏ mềm mại của cậu rút ra một ít, một dòng chất lỏng ẩm chảy xuống giường.

[ZSWW][Edit]Đêm của WBZY (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ