Chương 3

253 20 0
                                    

❤Người convert: athanh321 (wikidich)❤️
❤Editor: Ri_liam (wattpad)❤️

Nàng theo sư phụ sư thúc đến một địa điểm mới, cuối cùng cũng có thể dừng chân nghỉ ngơi, khỏi phải nói nàng biết ơn sư phụ của mình lắm. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy tên trấn, nàng không nghĩ như vậy nữa. Biểu cảm trên mặt nàng thậm chí còn thay đổi, biến thành nỗi hoảng sợ, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bối rối sâu sắc.

"Hình như ngươi đã từng tới đây?"

Ngồi hờ trên tảng đá, sư thúc nhìn vào dòng chữ được khắc trên mặt đá, rồi quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt khó dò, hơi nghiền ngẫm. Nàng vẫn luôn biết bản lĩnh của vị sư thúc này luôn cao thâm, võ công cũng cao cường, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản, nàng cũng không định giấu giếm người.

"Sư thúc, ngày đó con được sư phụ cứu sống ở đây?"

Đôi mắt nàng nhìn lướt qua sư thúc, dừng lại trên người sư phụ. Sư phụ là một thầy thuốc điển hình, ngay khi dừng chân, bà ấy liền dựng trại tại nơi nghỉ ngơi, sau đó khám bệnh cho người trong trấn, vội đến bừng bừng khí thế, ngơi tay liền gọi họ đến giúp đỡ. Chẳng ngờ, sau một hồi lặng im, sư thúc đột ngột lên tiếng.

"Ngày đó, không phải tìm được ngươi ở đây, mà ở trong đống mồ mả thị trấn bên cạnh. Ta tưởng ngươi đã chết bèn mang đi chôn."

"Vâng"

Nàng cụp mắt xuống, đầu óc rối bời. Nàng không biết ai đã lo hậu sự cho mình. Chắc là Nam Lạc hoặc Lý Cẩn. Cả hai đều có khả năng, nghĩ đến đây, nàng muốn bật cười.

Thấy biểu hiện của nàng không ổn, sư thúc bên cạnh không hỏi nàng, kêu nàng cùng đi qua phụ. Sư thúc phụ trách bốc thuốc, còn nàng băng bó và gói thuốc, chốc sau cũng bận đến quay cuồng. Khi nàng đang băng bó đầu cho một người phụ nữ, một cây hồ lô đường rơi trước mắt nàng,  chưa kịp phản ứng thì một cái đầu đen cột hai chỏm tóc lủi vào, bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại vuốt vuốt cây kẹo, chực đưa nó vào miệng. Thấy vậy, nàng vội hất tay đứa bé làm nó oà khóc.

"Ưm, nhóc...nhóc đừng khóc nha... Làm sao bây giờ? Nhóc khóc...Ta sẽ...sẽ..."

Một đám thầy thuốc và bệnh nhân vây xem nàng, nàng bị nhìn đến khi lỗ tai đỏ lên, nhưng lập tức bị tiếng khóc thảm vang dội của đứa bé làm đau màng nhĩ, trong nháy mắt, trong tai nàng toàn vang tiếng ầm ầm. Chờ thính giác khôi phục, thừa lúc sư thúc chưa nổi đóa, nàng chạy nhanh đến che miệng tên quỷ con này lại, một tay bế thốc nó lên, chạy ra khỏi lều trại.

"Này, nhóc sao thế? Chỉ là cây kẹo thôi mà?"

Nàng lúc trước trong nhà tuy phía dưới còn có một em gái, nhưng tuổi không cách nhau xa lắm, cũng không tiếp xúc với đứa trẻ nào khác, cho nên đối với tên quỷ con khóc lóc đến thương tâm này càng thêm bó tay.

Nhìn thấy tên quỷ con trề môi ra, miệng há căng sắp khóc, nàng liền vội vàng ôm tên nhóc đi vào chợ. Nàng tìm được người bán kẹo hồ lô, như liều mạng, nàng hít sâu một hơi, vận sức lao thẳng đến đến mục tiêu, nhưng kết quả là làm người bán rong hoảng sợ.

"Quan...quan khách, ngài muốn mua kẹo sao?"

Phải mất một hồi người bán rong mới lấy lại được tinh thần. Lúc đó nàng đã nắm một cây kẹo nhét thẳng vô miệng tên quỷ con. Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh một chút. Nàng thở phào nhẹ nhõm, chưa làm gì mà đã hết sức hết hơi rồi, còn khó hơn lúc băng bó cho bệnh nhân nữa.

(Edit - NỮ TÔN) Phu Quân Hảo Tâm KếNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ