Tôi tìm được em rồi.

682 31 2
                                    

*Tiếp tục*

-1 năm....3 năm....rồi lại 5 năm kể từ ngày cậu rời khỏi đất Thái Lan.Những năm qua anh luôn tìm kiếm cậu,nhưng nhận lại là chả có thông tin nào của cậu dù chỉ 1 thông tin nhỏ vì cậu đã giấu và khóa toàn bộ thông tin về mình rồi.Dù thế nhưng anh chẳng hề bỏ cuộc cứ tìm kiếm cậu mãi như thế khiến đám bạn của anh cũng bó tay với anh luôn.

_Boun:đã có thông tin của em ấy chưa?

_Trợ lý của anh:dạ...dạ chưa có ạ.....tôi xin lỗi chủ tịch...*run sợ*

_Boun:*đập bàn tức giận*mẹ kiếp...cậu làm việc cái kiểu đấy à???có nhiêu đấy thông tin mà mấy năm nay vẫn chưa tìm được dù chỉ một chút sao?

_Trợ lý của anh:tôi đã cố gắng hết sức tìm kiếm rồi nhưng vẫn không được thưa chủ tịch....

_Boun:*vẫn tức giận nhưng cố bình tĩnh*thôi được rồi,cậu đi ra ngoài đi,lần này cố gắng tìm em ấy nếu không cái chức đấy của cậu không còn đâu.

_Trợ lý của anh:dạ vâng tôi sẽ cố gắng hết sức để tìm cậu ấy,xin phép chủ tịch tôi đi ra ngoài.*đi ra ngoài*

-Trợ lý đi ra ngoài anh liền tức điên chết mà xả giận bằng cách đập đồ.

_Boun:mẹ nó....Prem Warut em hay lắm....trốn kĩ nhỉ?

_Boun:cứ trốn đi đừng để tôi tìm được em...tôi mà tìm được em thì không chắc tôi em có thể đi xuống giường đâu.*nói với giọng cực kì ma mị và man rợn*

-Ở một khung cảnh khác(chi tiết hơn là sân bay quốc tế của Pháp),người con trai với vẻ ngoài vừa quyến rũ lại vừa dễ thương đang gọi cho ai đó,đó chính là cậu Prem Warut,cậu đang dự định về lại Thái Lan vì có chuyến công tác ở đó với lại về Thái Lan sống luôn.

_*đang gọi*Prem:alu.

_*đang gọi*Lia:à lú.

_*đang gọi*Prem:lô.

_*đang gọi*Lia:lô.

_*đang gọi*Prem:dcm bớt nhây lại đi con em này.

_*đang gọi*Lia:ủa rồi anh gọi em cóa giề khum ank hei?

_*đang gọi*Prem:ra sân bay quốc tế Thái Lan đi,tao sắp về nước rồi đang chuẩn bị đi lên máy bay nè.

_*đang gọi*Lia:ủa anh về hả?dui dị đợi em tí đi ra đợi đón anh liền.

_*đang gọi*Prem:ừm thôi anh mày tắt máy đây đến giờ đi rồi.*tut tut*


-Cậu tắt máy đi lên máy bay chuẩn bị đi về đất Thái Lan yêu quý của mình.

-Lia đến đợi rồi đón cậu,mấy tiếng đồng hồ trôi qua từ 7h cho đến 11h cuối cùng cậu đã về lại Thái Lan rồi.Lia thấy cậu liền vẫy tay kêu lớn:

_Lia:anh hai ới em ở  đây nì.

_Prem:rồi rồi anh mài thấy rồi.

_Lia:ulatr sao càng ngày anh ốm ra zị?không ăn uống đầy đủ à?

_Prem:thì tao vẫn ăn mà tại vì làm việc hơi nhiều nên hông mập nỗi nhưng mà cái má bánh bao của tau vẫn còn hehe.

_Lia:ulatr.

[BounPrem]Em Nghĩ Em Thoát Được Tôi Sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ