Phải nói rằng, Donghyuck thật sự rất giỏi trong cái vai trò Thái tử phu* này của mình, hơn cả Mark mong đợi. Em nhìn quyền quý và xa vời khi đứng cạnh hắn trước mặt quần thần, nhưng lại ấm áp và quen thuộc trước mặt người dân của mình, vẫy tay xinh đẹp với đám trẻ, cúi đầu trước những người lớn tuổi và cả mỉm cười tươi tắn khi có bất kì cô gái nào hét lên tên mình.
"Con nên vui hơn mới phải." Nữ hoàng nói với Mark khi bà nhìn thấy hắn nhắn mặt. "Thần dân của ta thích thằng bé."
Bọn họ hoàn toàn có lý do cho việc đó. Donghyuck cưỡi ngựa xuống thị trấn hai tuần một lần để thăm nom các ngôi nhà thiện nguyện và trường công giáo, nói đám trẻ bần cùng nhất thành phố đến học đọc và đếm. Em cho chúng bánh mì, để những bé gái bẩn thỉu ngồi lên đùi mình, nắm tay chúng, tết tóc cho chúng và hát cho chúng nghe.
"Giọng ca của ngài ấy thật tuyệt." Jungwoo nói với nụ cười trên môi, mũ và giáp bạc trên người cậu lấp lánh dưới ánh nến khi chủ nhân của chúng kể với Mark những điều tuyệt vời mà Vương Phu đã làm hôm nay.
Yukhei, ngồi phía sau Mark, khịt mũi. "Trông ngươi có vẻ mê mẩn nhỉ."
"Tất cả mọi người đều mê mẩn." Jungwoo nhún vai. "Thái tử phu là một người dễ mến."
Chả ai hỏi đâu ha, Mark nghĩ. Hắn nhìn chằm chằm vào mảnh da dê trước mặt, cảm tưởng rằng Jungwoo thật sự muốn viết cái suy nghĩ của mình lên đó, bên cạnh những dòng báo cáo hàng ngày. Hôm nay được đưa Thái tử phu xuống trấn, ngài ấy thật dễ mến. Mà thật ra Jungwoo không làm thế - và sẽ không bao giờ làm thế. Những từ chữ cứ chạy như điên trong đôi mắt mệt mỏi của Mark như đám kiến bò. Hắn phải nhíu chặt đôi mi để đổi chúng đi.
"Ngươi cứ thử gặp cậu ta lúc còn trẻ đi và ngươi sẽ chẳng bao giờ thấy dễ mến nữa đâu." Yukhei nói, và Mark thì gần như muốn chửi cậu ta, chửi cả hai người bọn họ. Họ là kị sĩ, lạy chúa, không phải mấy người hầu gái lắm chuyện.
"Cậu ta thật sự rất đáng sợ." Yukhei tiếp tục. "Cậu ta sẽ chạy đuổi theo Mark với cây kiếm gỗ trong tay, thách thức cậu ấy phải đấu tay đôi với mình. Cứ thử tưởng tưởng phải bảo vệ Thái tử khỏi cái thằng nhóc nhỏ con máu chiến này mà không được động vào nó vì nó cũng là thái tử xem."
"Rồi thái tử có đồng ý không?" Jungwoo hỏi, rồi Mark nhắm mắt và ước rằng mình bị điếc để khỏi phải nghe thấy tiếng cười của Yukhei.
"Ôi ngươi biết Mark mà. Quá cao ngạo để từ chối một lời khiêu khích, dù lần nào cậu ta cũng bị Thái tử phi đánh bại."
Mark nhận ra rằng đã đến lúc phải xen vào cuộc nói chuyện này rồi. Yukhei đang trên đà làm hắn bẽ mặt và Mark nên dừng hắn lại trước khi hắn kể về vụ tai nạn ở căn nhà trên cây.
"Cảm ơn nhé, Yukhei. Ta không biết ta có thể sống sao nếu như không có ngươi bảo vệ ta bằng cách đi kể những chuyện xấu hổ của ta cho từng người trong đội kị sĩ nghe."
Yukhei cười khúc khích, đôi mắt ánh lên sự thích thú, và Mark biết, Mark chắc chắn biết rằng hắn sẽ nói gì tiếp theo. "Nhớ cái lần bị tai nạn trên cây không, Thái tử? Hôm đó đúng đỉnh luôn."
![](https://img.wattpad.com/cover/198307463-288-k475995.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trans][Markhyuck] Honeymouthed and full of wildflowers
Fanfiction"Thật ra thì, thua trận có khi lại là lựa chọn tốt hơn cái việc này." Mark phải cưới Donghyuck để cứu lấy vương quốc của mình, nhưng hắn vẫn luôn tự hỏi rằng ai sẽ cứu lấy hắn khỏi chồng mình, hoặc ai sẽ cứu lấy chồng hắn khỏi bản thân hắn nữa. Auth...