Tôi vẽ Quý Khâm theo bức ảnh chụp, biểu cảm trên mặt anh rất nghiêm túc. Tôi biết tôi vẽ tranh nét nào cũng giống nhau, nhưng tôi sẽ cố hết sức để vẽ ra Quý Khâm trong tâm trí tôi.
Làm hết khả năng.
Bức ảnh này là bức ảnh chụp bằng điện thoại từ rất lâu rồi. Đó cũng là bức ảnh tôi thích nhất. Hôm đó tôi đi xem Quý Khâm chơi bóng rổ, sau khi kết thúc trận đấu ánh nắng rơi trên mặt anh, chiếu sáng cơ thể anh. Từ xa nhìn anh tôi đã nghĩ anh là vị thần ngự trị trái tim tôi.
Nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa tôi hoảng sợ đứng lên vội vàng đem bức tranh mới vạch được vài nét cất đi.
Bởi vì không quen thuộc với bài trí của phòng tranh tôi vô tình gây ra tiếng động.
"Ai trong đó?"
Giọng của Quý Khâm lập tức vang lên ngoài cửa, tôi rủa thầm một tiếng vội vã tìm chỗ trốn, nhưng khốn một nỗi chưa trốn được vào đâu anh đã mở cửa bước vào.
"Tại sao em lại..." lời trách móc trong tưởng tượng không xuất hiện, khuôn mặt luôn thờ ơ của anh hiện lên vẻ bối rối.
Tôi sợ hãi lắp bắp, khuôn mặt đã đỏ bừng "Xin lỗi, em tò mò nên đến xem một chút, em không có làm loạn lên đâu..."
Quý Khâm im lặng, tôi dè dặt ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái thì phát hiện sắc mặt hoảng hốt của anh, nhìn qua cũng thấy được vẻ thất vọng ấy.
"Chỗ này đều là đồ của Trạch An." Anh nói, trong mắt là ôn nhu đang bị kiềm lại, quét một vòng nhìn tranh sơn dầu trên sàn nhà, rồi chậm rãi chuyển đến mặt tôi.
"Tôi chưa động vào đồ vật ở đây, hy vọng cậu cũng đừng động vào."
Giọng điệu lạnh nhạt, nhưng so với bất kì lời quát mắng nào còn khiến tôi khổ sở hơn.
"......Thật xin lỗi." Thật lâu sau, tôi nhẹ giọng nói.
Tôi trầm mặc rời khỏi phòng làm việc của "hắn", Quý Khâm ở phía sau đóng cửa lại sau đó tự đi về phòng của mình.
"Quý Khâm!" Tôi không cam lòng gọi anh lại, anh ấy nghe thấy nhưng chỉ ngừng bước chẳng thèm xoay đầu.
"Anh bây giờ.......vẫn đợi Trạch An giả quay về ư?" Tôi hỏi.
Quý Khâm đột nhiên xoay người, tôi chú ý thấy bàn tay anh đang nổi lên gân xanh như đang kiềm chế cái gì đó.
"Trạch An chính là Trạch An, không cần gọi em ấy là Trạch An giả."
Tôi sửng sốt.
"Trước kia em đã nói với anh....Em mới là Trạch An thật. "Hắn" chỉ mượn thân thể này ở một thời gian thôi."
Quý Khâm ngập ngừng: ".......Sao có thể, em ấy rõ ràng là một người."
Tôi cũng mờ mịt, hóa ra ngay từ đầu Quý Khâm đã cảm thấy tôi mới là tu hú chiếm tổ chứ không phải "hắn", anh ấy cũng chưa bao giờ tin tưởng tôi.
Sao lại ....như vậy?
"Cho nên, anh vẫn luôn đợi em biến mất, chờ hắn về?"
Tôi run giọng hỏi anh, giấu bàn tay run rẩy ra sau lưng.
Quý Khâm trầm mặc không nói, tôi cũng đoán được anh đang ngầm thừa nhận.
*
Trong khoảng thời gian này, kỳ thật tôi rất muốn đối tốt với anh.
Cho dù bây giờ làm bạn cùng phòng bình thường nhất, hay thậm chí anh chưa bao giờ dừng ánh mắt trên người tôi. Tôi vẫn như cũ để một chiếc đèn chờ anh tan làm, máy pha cà phê luôn có cà phê pha sẵn, bữa sáng tôi vẫn luôn chuẩn bị hai phần. Mỗi lần đều dùng lí do không muốn ăn để cho anh. Ban đầu anh kháng cự sau lại bị tôi làm phiền không chịu nổi cũng đành nhận.
Có ăn hay không tôi cũng không biết.
Cũng không phải muốn làm anh cảm động hay lấy lòng anh. Dẫu sao tôi vẫn luôn thích anh như vậy, mỗi khi tiếp xúc với anh tôi lại không nhịn được muốn đối tốt với anh.
Chỉ là không nghĩ tới, anh vẫn luôn đợi tôi biến mất.
Haizzzz.
Sau đó tôi lại cho rằng anh đã tiếp thu việc tôi là Trạch An. Anh vốn trời sinh đã lạnh lùng, biến tôi thành một tên bạn cùng phòng có cũng được không có cũng chẳng sao, trùng tên trùng họ với người anh yêu. Thế nên tôi cũng cứ thế mà tiếp tục.
Thật là không nghĩ tới
"Thật ra em mới là Trạch An." Một lúc sau tôi bắt đầu tốn công vô ích giải thích, "Là anh, anh sai rồi........Người kia là giả."
Quý Khâm lãnh đạm nhả một câu: "Chứng cứ đâu?"
Tôi cứng họng, Quý Khâm thấy tôi như vậy thì cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục về phòng.
Tôi nghĩ, đúng thật là chẳng có chứng cứ chứng minh tôi mới là Trạch An thật.
Hai năm qua Trạch An giả đã thành công thậm chí vì hắn ưu tú mà đã dung nhập với cuộc sống sinh hoạt của tôi. Tôi giữa đường trở về không thể theo kịp tiết tấu của hắn.
Ngay cả người thân nhất của tôi cũng đều tin tưởng sự tồn tại của hắn.
Nhưng rõ ràng, tôi mới là Trạch An......
Bánh Ú : Vì đang phải thi học kì nên có lẽ mấy chương sau mình sẽ update muộn, sorry mọi người.
BẠN ĐANG ĐỌC
Lễ Vật Của Hắn (Hựu Lam)
RomanceLễ Vật Của Hắn Tác giả: Hựu Lam Edit: Bánh Ú Không Ăn Cà Rốt Tag: Hiện đại, ngược văn, đoản , SE Văn Án: Người tôi yêu yêu linh hồn bám trên thân thể tôi . Lời của edit: Tôi giãy giụa trốn khỏi ngục tối để trở về bên họ. Nhưng người họ cần, người họ...