oneshot

976 110 55
                                    

hãy mở intermezzo và để chế độ lặp nha. now, enjoy!


jeon jungkook yêu âm nhạc.

cậu thích nhạc, thích những bản cổ điển, và luôn muốn được nghe chúng mọi lúc mọi nơi.

và cậu đã làm đúng như vậy – nhờ tiếng đàn piano vang lên từ phía bên kia bức tường.

cậu sống trong một khu căn hộ nhỏ xíu, những bức tường ngăn cách mỏng dính, và mỗi khi người hàng xóm của cậu chơi đàn, cậu có thể nghe rõ được từ phòng khách của mình.

luôn luôn là một bản nhạc dịu dàng nào đó, của debussy hoặc ravel hay những bản nhạc cuối của listz. là một giai điệu ấp ôm lấy cậu, dâng đầy lên trong lòng, sưởi ấm thể xác và khiến cho con tim cậu thả chậm lại.

jungkook yêu cái cách người đó tấu lên những bản nhạc.

cậu không biết người đó là ai, không biết mặt. chỉ là một cây dương cầm, một cây dương cầm hiện diện qua bức tường.

jungkook sẽ chơi đối lại. nhấc mình ra khỏi chiếc ghế sofa và tựa trán vào bức tường, chờ cho khúc debussy dịu dàng được cất lên và rồi lướt tay lên phím đàn để đáp lại.

đôi khi cậu sẽ cùng chơi khúc nhạc của người đó – một bản clair de lune để đối lại với clair de lune – và cũng có lúc cậu chỉ chơi mà thôi. để cho những ngón tay chọn lựa những gì nó thích, và khép đôi mắt lại. để cho ánh trăng dịu dàng ấp ôm, để cho hơi thở trong mình được khơi thông.

duet. họ cùng tấu những bản duet.

chiếc dương cầm ở phía bên kia bức tường sẽ chơi một đoạn nào đó, để nó lơ lửng, và jungkook sẽ tiếp nối. bắt đầu, dừng lại.

là một niềm an ủi, một điều khiến cho jungkook mong chờ mỗi khi được về nhà. có lúc cậu biết bản nhạc, có lúc lại không – cậu sẽ nương theo giai điệu và đuổi theo nó, sự đòi hỏi ứng biến khiến cậu gặp chút khó khăn nhưng khi cậu đã bắt kịp, sẽ có một giai điệu hào hứng vang lại từ phía bên kia.

cái cách giao tiếp này của họ khiến cậu không khỏi mỉm cười. vì cậu có thể nghe được suy nghĩ tôi thích đoạn đó đó! hay một câu à, tôi không biết phần này, trong những hợp âm, nghịch phách, giai điệu.

một thế giới nhỏ, chỉ dành riêng cho họ mà thôi.

cậu và cây dương cầm ở phía bên kia bức tường.

là nguồn an ủi của cậu. có thể là nửa đêm, có thể là muộn hơn thế. nhưng cậu có thể ngồi xuống, nhấn những ngón tay lên phím đàn, và sẽ luôn có một lời hồi đáp.

đây cũng là một sự kết nối hai chiều. cậu có thể nhận ra được, thấy được liệu người kia đã phải chịu một ngày vất vả và mệt nhọc hay không, qua cái cách họ chơi đàn. nếu như họ lúng túng với những nốt nhạc và rồi trở nên nóng nảy, nhấn xuống những hợp âm chát chúa và rồi dừng hẳn. đến khi quay trở lại, dịu dàng, cẩn trọng hơn. tựa như một lời xin lỗi.

cậu sẽ đi đến chỗ cây dương cầm của mình – đặt bữa tối xuống, gạt bài tập sang một bên, dừng chiếc tv lại – và ngồi xuống, chơi những bản nhạc mà cậu yêu thích nhất. đôi lúc là những bản nhạc phức tạp, bất cứ thứ gì nảy ra trong óc cậu vào thời điểm đó. listz, tchaikovsky. đôi lúc lại là một bản đơn giản hơn. bất cứ thứ gì khiến cậu cảm thấy vui – những bản nhạc trong phim của ghibli studio, một bản nhạc jazz mà cậu tình cờ tìm được ở đâu đó.

[Trans] Kookmin - through the wallNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ