Chương 1: Bình yên

892 49 6
                                    


Ánh nắng ấm áp len qua khung cửa sổ, rọi vào từng ngóc ngách của căn phòng. Mùa đông ở Seoul rất lạnh và dĩ nhiên mùa hè vô cùng nóng. Ấy vậy mà lại có hai người dính với nhau giải toán. Trông như huynh đệ nhưng lại không phải huynh đệ. Có huynh đệ nào lại ngồi vào lòng nhau như kia không? Có huynh đệ nào lại đặt cằm vào vai người kia ngồi hẳn ba tiếng không? Nhân sinh xem ra vẫn thật khó hiểu...

"Giải như vậy đó, đã hiểu chưa?" Taeyong ngước mặt hỏi người phía sau.

"Khó hiểu quá đi" Người phía sau ngơ mặt ra vừa nói vừa dí má phải lại người phía trước đến khi má của cậu chạm vào môi của anh. "A, thì ra là như vậy. Giờ thì hiểu rồi"

Người kia xấu hổ liền đẩy mặt cậu ra.

"Đừng nghịch nữa Jaehyun! Mau giải xong bài tập đi, anh đói bụng rồi" Taeyong nói xong liền bước ra khỏi người Jaehyun thúc giục cậu giải bài.

"Đợi em một chút, sẽ xong ngay thôi" Tay phải cầm viết, tay trái không an phận mà xoa đầu người nằm sấp kế bên.

"Đừng xoa nữa, tóc sẽ rụng hết mất" Miệng nói vậy nhưng vẫn không đẩy tay người kia ra.

Bọn họ ở cạnh nhà nhau, Taeyong lớn hơn Jaehyun một tuổi, năm nay Jaehyun phải thi đại học. Đó là lý do tại sao anh đến kèm Jaehyun học ở nhà cậu.

Còn chuyện của hai người họ phải bắt đầu kể từ lúc Jaehyun học năm hai cao trung. Ngay khi Taeyong được nữ sinh tỏ tình, Jaehyun đã một mạch chạy tới kéo anh lên sân thượng của trường. Ngày hôm đó mãi về sau Taeyong vẫn còn nhớ và mỗi lần nhắc lại anh đều cười vào mặt cậu một trận.

"Lee Taeyong! Jung Jaehyun thích anh! Là thích theo kiểu muốn ở bên cạnh anh, chăm sóc anh. Anh có đồng ý đáp lại tình cảm của em không?" Jaehyun đứng đối diện Taeyong nói rõ ràng từng câu, từng chữ một. Không ngại ngùng, không run rẩy càng không đỏ mặt tía tai. Khác xa với một Lee Taeyong đang căng thẳng tột độ.

Là vì căng thẳng nên anh nhất thời không nói được gì, điều này khiến Jaehyun sợ hãi, sợ rằng anh không đồng ý, sợ rằng anh sẽ không quan tâm tới cậu nữa. Nên dù sợ độ cao nhưng lại chạy ra phía lan can.

"Anh... Nếu anh không đồng ý em sẽ nhảy xuống dưới... sẽ lập tức nhảy xuống dưới"

Taeyong bỗng nhiên cười phá lên, cười đến lăn ra gạch.

"... Em nói thật đó!" Jaehyun vừa nói vừa vịn lan can, chân run không ngừng.

"Haha... Rồi, anh tin! Anh đồng ý. Được chưa?... Nào, đưa tay anh dẫn em vào" Taeyong vừa cười vừa cầm cánh tay Jaehyun kéo vào trong. Lúc này mặt Jaehyun đã tái mét, tay bị anh nắm lấy vẫn còn đang run.

"Thật là... Ai lại tỏ tình như em không?" Taeyong lại nhìn Jaehyun tiếp tục cười lớn.

"Đừng cười nữa!!!... Mà anh nói là thật sao?"

Taeyong ngừng cười gật đầu với cậu sau đó lại cười tiếp. Jaehyun xấu hổ ôm chặt anh vào lòng.

"A!!! Anh đừng cười nữa mà"

"Anh đã định từ chối bạn nữ kia rồi nói với em. Không ngờ em lại gấp gáp như vậy"

"Không gấp nhỡ anh đồng ý với chị ta thì sao?!"

[JAEYONG] Anh Yêu Em Từ Bao Giờ Thế?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ