quyển 3

601 7 6
                                    

Quyển 3

Quyển 3 – Chương 1:

Tám năm

Tám năm sau

Lá cây xanh biếc nhẹ nhàng phiêu hạ, hoa anh đào phấn sắc (hồng nhạt) đã nở đầy Mạn La các, khắp hoàng cung Mạn La đế quốc, nơi này là nơi mỹ lệ nhất.

Tuy cả vườn là hoa anh đào, nhưng Mạn La các cũng không vì vậy mà đổi tên.

Dưới cây hoa anh đào, một thiếu niên nằm trên xích đu, dưới thân là chăn lông hắc sắc, cẩm y tơ lụa bạch sắc vây lấy thân thể mảnh mai, mái tóc dài thủy phấn xõa tung trên y phục, trên chăn lông.

Trên cổ áo thắt khăn vuông hắc sắc, ưu nhã mà cao quý.

Những cánh hoa anh đào rối rít bay xuống, phân tán bốn phía xích đu, tô điểm cho sự xinh đẹp của thiếu niên, đẹp, đẹp đến mức lòng người khó cưỡng lại.

Một bên là băng tằm màu tuyết trắng, thân thể mập đô đô, đang lột vỏ cam cho vào trong miệng, ai nói tằm thích ăn lá dâu, nó chính là thích ăn trái cây, hơn nữa đặc biệt thích ăn.

Phải biết rằng trái cây từ các nơi tiến cống, trên căn bản đều vào bụng của nó, đó là lý do mà nó suốt ngày không nói.

Bên kia là Thủ Điện Đồng đang ngắm nghía trang phục của mình trong gương, chẳng qua, dù nàng có mặc y phục đẹp thế nào cũng là cái dạng kia.

Chỉ là từng mảnh từng mảnh tơ lụa.

“Chủ tử, Liệt La Đặc sai người đưa thư tới.” Đàn Thành đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, cung kính nói.

Thiếu niên đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên mở mắt, mục mâu kim sắc cũng như vẻ ngoài của hắn khiến người ta trầm mê, hai mắt sâu không thấy đáy tự tiếu phi tiếu, thậm chí mang theo một tia hàn ý, ẩn sâu trong đó là vô tình và lãnh khốc.

Chỉ là rất nhiều người trầm mê ở bề ngoài xinh đẹp của hắn mà không thể nào phát giác.

Tám năm, thời gian không lâu, nhưng đủ để thay đổi rất nhiều thứ, mà địa vị của Thiên Nguyệt Triệt trong tám năm qua cũng được củng cố, tên của tiểu hoàng tử Mạn La đế quốc cũng đủ làm người nghe sợ mất mật.

Thiên Nguyệt Triệt bước xuống xích đu, tiếp lấy thư tín trong tay Đàn Thành, mấy năm qua liên tục làm bạn với hắn là ba người kia, ở trên danh nghĩa Đàn, Đàn Thành, Liệt La Đặc là thuộc hạ của hắn, nhưng trên thực tế lại giống như huynh đệ.

Mở thư của Liệt La Đặc, ánh mắt quét qua chữ viết bên trong, tay để mở thật lâu, trang giấy được gió nhẹ thổi bay, sau đó bị thiêu rụi.

“Liệt La Đặc rời cung đã bao lâu?” Đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt nhớ ra cái gì đó.

“Bẩm chủ tử, đã hai tháng.” Đàn Thành nói.

Hai tháng? Thiên Nguyệt Triệt nói thầm trong lòng, thật ra trong thư cũng không có nội dung gì, chỉ là mấy hàng chữ ngắn gọn, nói trong nhà còn có việc nên ở lại thêm mấy ngày.

Nhưng với quan hệ của Thiên Nguyệt Triệt và Liệt La Đặc, nếu chỉ trì hoãn mấy ngày, thì không cần thiết viết thư, trừ phi…

thien nguyet chi miNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ