Trang đầu tiên

208 24 9
                                    

"La Chaux-de-Fonds, ngày 18 tháng 10 năm 1914.

Rorschach không đẹp như ta từng nghe kể. Những người quen biết của mẹ đã tuôn ra hàng tá lời có cánh để giới thiệu (hay là tiêm nhiễm vào đầu bà) ý tưởng tuyệt vời về cơ sở trị liệu này, công trình đẹp ra sao, dịch vụ tốt thế nào, giá cả xứng đáng và tiêu chuẩn chất lượng cao của nó; nhưng ta không thấy minh chứng nào cả. Toà nhà tuy đẹp nhưng màu sơn quá gắt, nội thất tạm ổn, dịch vụ xứng đáng được loại khá, giá tiền phải chăng, không có gì để chê, nhưng cũng không có gì để khen. Hơn nữa, lũ khách hàng ở đây thậm chí còn mặc đồ bộ bệnh nhân màu nhạt giống nhau, và nếu có gì đó để khen được, ta nghĩ là sự chậm chạp và thư thái của tất cả lũ người chết tiệt ở đây.

Tuy thế, có một điều khiến ta bực tức quá đỗi ngay khi bước chân vào nơi này, đó là một Bác sĩ (ta đã nghe người ta thêm "Doctor" vào trước danh xưng của nàng ấy); quá đỗi xinh đẹp đến mức ta cảm thấy có lỗi với Verte. Như thể ta đang ngoại tình.

Không.

Ta yêu Verte, ta chỉ tình cờ cảm thấy ngạc nhiên trước một nhan sắc gần bằng Verte yêu dấu của ta."

Wendy phì cười khi đọc vài câu cuối cùng. Cô đang ngồi trong văn phòng, với thư từ chức đặt một bên, nâng niu cuốn nhật kí đã sờn và thậm chí còn có một vết rách ở gáy sách do đóng mở quá nhiều lần của Irene. Trang đầu tiên làm cô thấy hài hước vì tính trẻ con cố hữu của nàng, nhưng cũng đồng thời chua chát trước tình cảm nàng dành cho Verte.

La fée Verte - nàng tiên xanh xinh đẹp của Irene. Rượu của Irene.

Absinthe, loại rượu màu xanh lục bảo trong suốt như một chai thuốc độc nấu từ cả tá các thứ thảo dược ban đầu được dùng làm thuốc giờ lại là nguồn cơn gây bệnh. Chứng nghiện rượu của Irene thật kì lạ. Nàng không say xỉn, không lúc nào cô từng thấy nàng có biểu hiện của người nghiện rượu, nhưng mùi tiểu hồi cần và ngải cứu của absinthe luôn thoang thoảng trên cơ thể nàng như thể chất lỏng chảy trong huyết quản nàng không phải máu mà là absinthe vậy. Irene nhìn mọi thứ qua lăng kính màu vàng thư, vàng chanh và thậm chí vào những ngày nàng vui vẻ, màu xanh lá mạ nhuộm lên toàn bộ thế giới qua đôi mắt to long lanh của nàng. Đó là biểu hiện đặc trưng của chứng ảo giác.

Lần đầu tiên Irene và Wendy thật sự gặp mặt là ở cuộc đánh giá tâm lý khi nàng mới nhập viện. Bác sĩ Shon đã được đọc qua mô tả triệu chứng do bác sĩ riêng trước đó của nàng cung cấp, và vì thế cô có thể đưa ra chẩn đoán sơ bộ đối với Irene. Điều đó tương đối quan trọng, Wendy cần dựa vào nó để tạo ra bảng câu hỏi đánh giá phù hợp nhất cho người bệnh mới.

Mẹ Irene tin rằng nàng bị ma nhập. Sau khi bà tái giá lần thứ ba trong hai năm, Irene bắt đầu trở nên kì lạ. Nàng hay lơ đãng, khó kiểm soát bản thân, thường xuyên đổi chủ đề một cách bất ngờ giữa cuộc trò chuyện. Điều đó làm những người tình của mẹ nàng không mấy hài lòng. Đôi lúc, người hầu phát hiện Irene nói năng như một người khác hẳn, và người gác cổng đã khẳng định rằng anh ta nhìn thấy nàng hay đi lại trong sảnh lúc nửa đêm. Nhưng đó không phải lý do khiến nàng bị đưa đi điều trị tâm lý nội trú. Nàng có một vị bác sĩ riêng để giúp nàng kiểm soát chứng nghiện rượu khi còn công tác tại Viện hàn lâm, và tệ hại thay, ông ta nhận tiền của tên Bá tước Toulouse - người tình của mẹ nàng khi ấy - để mở cửa cho hắn vào phòng Irene khi nàng đang say giấc. Sự việc không thành, Toulouse tiếp tục cho tiền gã bác sĩ để viết giấy chẩn đoán giả, ép Irene vào viện. Từ chứng trầm cảm đơn thuần cùng tâm thần phân liệt thể nhẹ mà có thể dùng thuốc và hỗ trợ điều trị hành vi ngắn hạn, Irene lãnh cú sốc nặng, trở nên cực đoan hơn và rồi nàng ở đây, bệnh viện tâm thần Rorschach, nơi có bác sĩ Shon thật lòng yêu thương nàng.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jan 10, 2022 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

wenrene // la fée verteNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ