Chương 82: Hình xăm

67 4 0
                                    

Buổi tiệc tối nay, Nghiêm Minh Nhân bám dính lấy Tống Triết, dùng sức của một mình mình biến buổi tiệc sinh nhật sang trọng thành ăn nhậu chè chén say sưa, sâm panh nốc hết ly này tới ly khác, cứ hệt như uống nước lã.

Tống Triết nhìn dạ dày cậu ta mà thầm mặc niệm vài giây.

Bởi vì Nghiêm Minh Nhân nên Tống Triết cũng uống vài ly. Tống Triết uống thì Tiêu Thiên tự nhiên cũng uống theo. Tiêu Thiên uống, anh cả, anh hai Nghiêm Minh Nhân tự nhiên cũng không ngoại lệ, cũng nâng ly, hai người hợp lại cũng nốc hết cả chai.

Rượu vào liền dễ hưng phấn, một khi hưng phấn liền dễ xảy ra chuyện, tỷ như Nghiêm Minh Nhân chỉ thẳng mũi Tiêu Thiên mà kêu khóc với Tống Triết, nói Tiêu Thiên là cái đồ bá vương, vẫn luôn chiếm đoạt Tống Triết, vừa nãy còn lén trừng cậu, hại cậu sợ tới mức suýt chút nữa đã són ra quần.

Tống Triết cầm ly rượu, xuyên qua mặt ly thủy tinh nhìn Nghiêm Minh Nhân khóc chảy nước mắt nước mũi ở trước mặt, thật là một lời khó nói hết, lại nhìn qua hai anh trai Nghiêm Minh Nhân, khóe miệng hai người co quắp, chỉ hận không thể trực tiếp đánh ngất đứa em này, để nó không tiếp tục làm mất mặt nữa.

Tiêu Văn Đình thỉnh thoảng tới chỗ bọn họ, phần lớn thời gian còn phải tiếp đón khách nhân, cô là chủ nhà, tất nhiên không thể vẫn luôn ở cạnh Tiêu Thiên. Lúc cô cùng chồng mình là Lý Viêm Sinh tiến tời thì vừa vặn nghe Nghiêm Minh Nhân kể lể, lập tức sửng sốt.

Cô nhìn em trai mình, Tiêu Thiên mặt không biểu cảm uống rượu, biểu tình lãnh đạm, đường nét tuấn mỹ vẫn lạnh lùng như thường ngày, cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm.. Con ngươi nhạt màu ẩn ẩn khí lạnh nhìn về phía Nghiêm Minh tràn đầy lãnh khốc vô tình.

Đúng vậy, em trai cô mà cô còn không rõ sao? Trước mặt hay sau lưng vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng như vậy, cho dù đối mặt với người nhà cũng chẳng thấy tình tự phập phồng.

Chẳng qua dạo gần đây, từ khi tiếp xúc với Tống Triết, Tiêu Văn Đình thấy băng tuyết của em trai ngày càng hòa tan, giống như lúc này vậy.

Lúc ánh mắt rơi vào người Tống Triết thì vẻ lạnh lùng băng lãnh kia lập tức thay đổi, giống như mảnh băng trôi vào khe suối, giá rét bị chọc thủng, chỉ còn lại ấm áp.

Tiêu Thiên cúi đầu thì thầm gì đó bên tai Tống Triết, Tiêu Văn Đình nghe không rõ, chỉ thấy Tống Triết cười hì hì, thuận tay đưa ly rượu đã uống hết cho Tiêu Thiên, lại kéo Tiêu Thiên thì thầm to nhỏ, hành động thân mật làm Tiêu Văn Đình nhịn không được khẽ mỉm cười.

Quan hệ của Tống Triết cùng Tiêu Thiên càng tốt thì cô càng vui vẻ. Tốt nhất là cứ mãi mãi như vậy, như vậy em trai cô sẽ được sống bình thường.

Đến cuối cùng Nghiêm Minh Nhân say bí tỉ, bị hai anh trai nhà mình nhịn hết nổi lôi về nhà, trước khi đi còn đặc biệt tới tìm Lý Sinh Viêm nói xin lỗi về hành động ngu xuẩn của đứa em.

Lý Sinh Viêm mỉm cười nói không sao, đây là tiệc sinh nhật con gái, mời mọi người tới là để vui vẻ.

Sau khi Nghiêm Minh Nhân đi rồi, Tống Triết cùng Tiêu Thiên cũng rời đi, hai người cũng uống rượu nên không thể lái xem, Tiêu Văn Đình gọi tài xế đưa bọn họ về. Tiêu Thiên yêu cầu tài xế đưa Tống Triết về trước, Tống Triết không có ý kiến.

Tống Triết cùng Tiêu Thiên ngồi ở ghế sau, Tống Triết tựa vào lưng ghế, mặt đỏ ửng, ánh mắt ướt át, mơ mơ màng màng nhìn cảnh sắc chợt lóe bên ngoài cửa sổ.

Xe lái vào vùng không bằng phẳng thì chấn động một chút, Tống Triết ngồi không vững, soạt một tiếng nghiêng qua đụng trúng Tiêu Thiên.

Tiêu Thiên vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bị Tống Tiết đụng trúng liền mở mắt, đáy mắt là một mảnh u ám.

Tống Triết say rượu nên phản ứng có chút chậm chạm, sau khi đụng vào người Tiêu Thiên cũng không bỏ dậy, ngược lại duỗi chân một cái, đầu trượt xuống đùi Tiêu Thiên, thoải mái gối đầu.

Tiêu Thiên rũ mắt, khóe miệng hơi cong, anh đưa tay gạt đi những sợi tóc lòa xòa trên trán, vì uống nhiều rượu nên có chút nóng bức đổ mồ hôi. Trán cậu lấm tấm mồ hôi, phần tóc mái đã ướt nhẹp. Tiêu Thiên tách phần tóc mái ra hai bên, lộ ra phần trán sáng bóng.

Thỉnh thoảng xe đi ngang qua đèn đường, ánh sáng màu vàng quít xuyên qua cửa kính chiếu rọi lên mặt Tống Triết. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng được chiếu sáng rõ ràng, hàng mi dài khẽ run run, đôi môi được sâm panh tẩm ướp có chút trơn bóng, thỉnh thoảng chủ nhân hơi chép chép miệng một chút, cánh môi hơi dẩu lên.

Trái cổ Tiêu Thiên khẽ giật giật, hơi cồn kích thích con dã thú trong nội tâm anh, ngón tay đặt trên trán Tống Triết khẽ trượt xuống, lướt qua da thịt trắng noãn, bỏ qua chiếc mũi vểnh vểnh, cuối cùng rơi xuống cánh môi hơi vểnh kia.

Xúc cảm mềm mại, hơi thở phà vào ngón tay Tiêu Thiên, thực nóng, nóng tới mức máu trong người anh sôi trào.

Tiêu Thiên từ từ cúi đầu, lại cúi thêm một chút... ngay lúc này, xe đột nhiên dừng lại, phía trước truyền tới âm thanh của tài xế: "Tới rồi."

Tiêu Thiên khựng lại, ngón tay hơi siết lại, Tống Triết mơ mơ màng màng mở mắt, dụi dụi mắt: "Tới... tới rồi à?"

May mà trong xe có miếng ngăn cách, có không gian riêng biệt, bằng không tài xế khẳng định đã chết tươi vì dao mắt của Tiêu Thiên.

Tông Triết miệng khô lưỡi khô, lau mồ hôi lẩm bẩm: "Uống nhiều rượu quá rồi, tôi phải ngủ tới tận trưa mai mới được."

Tiêu Thiên cầm khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi, lúc lướt qua đôi môi đỏ mộng khẽ mím chặt kia, anh lơ đãng dừng lại một chút, sau đó nói: "Anh lên nhà với em đi, em say quá rồi."

Tống Triết khoát tay: "Không cần đâu, tới cửa nhà rồi mà anh còn sợ tôi đi lạc à. Tôi lên nhà đây, anh về cẩn thận."

Tiêu Thiên mỉm cười gật đầu, tay siết chặt miếng khăn giấy. Tống Triết mở cửa xe, sau khi ra ngoài đóng cửa lại thì hơi khom người vẫy vẫy tay tạm biệt.

Phần mặt lộ ra ngoài ánh sáng của Tiêu Thiên thực tuấn mỹ, thế nhưng nửa trong tối thì lại u ám không rõ.

Tống Triết không biết sau khi mình rời đi, sát khí trên người Tiêu Thiên đột nhiên điên cuồng trào ra, thế nhưng rất nhanh sau đó lại yên lặng ẩn đi.

Tiêu Thiên ngồi trên xe hoàn toàn không cảm giác được gì, tài xế thì đang lái xe yên ổn tự dưng tông vào con lươn bảo hộ.

Lúc này, chỉ cách tiểu khu Tống Triết chừng trăm mét.

Tiêu Thiên gọi điện báo cảnh sát trước, sau đó mới gọi cho Tống Triết.

Tống Triết đang mơ mơ màng màng đứng chờ thang máy thì điện thoại đổ chuông làm cơn buồn ngủ thoáng chốc bị xua tan.

"Alo, Lão Tiêu, sao vậy?"

"Tống Tống, anh gặp tai nạn, tài xế đụng phải con lươn, ở gần sát tiểu khu của em.

Cơn say của Tống Triết lập tức bị câu gặp tai nạn đuổi chạy mất, vừa khẩn trương hỏi thăm Tiêu Thiên có bị thương không vừa phóng như bay ra ngoài.

Xảy ra chuyện gì? Sao lại xảy ra tai nạn? Sát khí trên người Lão Tiêu rõ ràng rất an phận. Có cậu ở, sát khí làm sao dám làm bậy.

Chờ Tống Triết thở hồng hộc chạy tới, Tiêu Thiên đã xuống xe. Xe đụng có chút nghiêm trọng, phần đầu xe đã hỏng toàn bộ, nửa thân xe bay lên trên con lươn. Tài xế bị thương nhẹ, vấn đề không quá lớn, còn Tiêu Thiên trước giờ đều là làm người ta bị thương chứ bản thân anh không hề có chút tổn thương nào.

"Xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao lại phóng lên con lươn?" Tống Triết khẩn trương kiểm tra Tiêu Thiên một phen, xác nhận anh không bị thương mới hỏi tài xế.

Tài xế cũng sửng sốt: "Tôi cũng không biết, rõ ràng đang lái xe bình thường, phía trước cũng không có người, không chó không mèo, thế nhưng tự dưng có một âm thanh nói tôi sắp đụng trúng rồi, mau quẹo. Tôi cũng theo bản năng quẹo tai lái qua phải."

Tống Triết nhíu mày, tình huống của tài xế rất giống gặp quỷ a! Thế nhưng Tống Triết quan sát thì không thấy âm khí, bất quá có vài tia sát khí cực kỳ quen thuộc. Đó là sát khí trên người Tiêu Thiên!

Tống Triết nhìn qua Tiêu Thiên, sát khí trên người anh vẫn cun cút ngoan ngoãn hệt như cô dâu nhỏ, không hề có dấu vết vừa làm mưa làm gió.

Tống Triết mím môi, mặc dù cậu có thể chế trụ sát khí trên người Tiêu Thiên nhưng nếu Tiêu Thiên ở cùng với người có mệnh cách không tốt hoặc gần đây thường gặp xui xẻo thì cậu không thể ngăn được đám sát khí chui ra ám người.

Thứ sát khí này thích nhất là tìm tới mấy chỗ không tốt.

Tống Triết bồi Tiêu Thiên chờ cảnh sát tới, chờ chuyện giải quyết xong thì dẫn Tiêu Thiên về tiểu khu của mình.

Tiêu Văn Đình nhận được điện thoại của Tiêu Thiên thì rất lo lắng. Tiêu Thiên ôn hòa nói không có việc gì, chỉ đụng vào con lươn mà thôi, đã có Tống Triết bồi.

Vừa nghe có Tống Triết ở đó, Tiêu Văn Đình cũng an tâm, dặn dò Tiêu Thiên một phen rồi mới cúp máy.

Tống Triết vào phòng tìm kiếm quần áo đưa cho Tiêu Thiên: "Quần áo đã giặt rồi, anh mặc tạm đi. Chờ ngày mai anh gọi người mang quần áo tới rồi thay. Tôi đi tắm trước đã!"

Tiêu Thiên gật đầu, khẽ niết quần áo của Tống Triết đưa lên mủi ngửi, có mùi thơm quen thuộc của Tống Triết.

Tự nhiên, Tiêu Thiên bắt đầu cảm kích vụ tai nạn hôm nay, bằng không anh làm sao có được cơ hội ngủ chung với Tống Triết chứ.

Mê huyễn hoa đặt bên cửa sổ nở rất đẹp, cánh hoa đỏ rực mê người mang theo mùi hương kì lạ, mùi hương có thể đầu độc lòng người.

Chỉ tiếc, mê huyễn hoa có lợi hại hơn nữa, gặp trúng Tống Triết thì cũng chẳng làm được gì.

Tiêu Thiên đi tới chạm vào cánh hoa, không rõ đang nghĩ gì.

Tống Triết tắm xong mặc quần áo ngủ đi ra, Tiêu Thiên vẫn còn đứng trước mặt mê huyễn hoa, biểu tình nhàn nhạt.

Tống riết gọi một tiếng: "Lão Tiêu, đi tắm đi."

Tiêu Thiên quay đầu lại, lúc thấy Tống Triết thì ánh mắt hơi lóe sáng, đáp một tiếng: "Ừm!" Sao thế nhỉ? Đột nhiên muốn trực tiếp nói cho em ấy biết, mình thích em ấy, đột nhiên không muốn để Tống Triết chậm rãi phát hiện nữa.

"Sao vậy?" Tống Triết lấy khăn ném qua cho anh: "Ngây ngô gì đó? Say rồi hử?"

Tiêu Thiên lắc đầu, ngón tay thon dài ấn ấn huyệt thái dương, tựa hồ đột nhiên thanh tỉnh nói: "Có thể vẫn chưa lấy lại tinh thần."

Tống Triết quan tâm hỏi: "Vậy anh có muốn ngồi nghỉ một chút không?"

Tiêu Thiên khoát tay: "Không cần, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi!"

TIÊN SINH ĐOÁN MỆNH SAO? phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ