Ngoại truyện: 18 năm - Kết thúc

2.5K 184 21
                                    

Jeon Minho tròn 18 tuổi, lớn lên đẹp trai, ngoan ngoãn. Minho được Jungkook cho tất cả, chẳng phải lo về thứ gì nhưng nó lại chẳng cảm thấy vui vẻ. Rốt cuộc người ba còn lại của nó đang ở đâu, cái người mà từ khi biết nhận thức đến giờ nó mới chỉ được nhìn qua những bức ảnh.

" Cha ơi, ba con đang ở đâu "

Jeon Minho ngồi trước mặt Jeon Jungkook hỏi. Đây là lần thứ bao nhiêu nó hỏi câu này nó cũng chẳng nhớ nữa. Nhưng lần nào trả lời nó cũng chỉ là một tiếng thở dài.

Jeon Jungkook không ở trước mặt con nữa, hắn đứng dậy đi về phía ban công liếc nhìn tới nấm mộ cuối vườn. Hắn muốn nói ra nhưng lại lấp liếm bằng câu nói dối quá quen thuộc.

" Ba con đang công tác tại nước ngoài. Con đừng hỏi nữa "

Hắn nhìn biểu cảm không hề tin tưởng của con trai mình rồi im lặng. Nó 18 tuổi rồi, làm sao mà tin cái lời nói dối ấy nữa chứ.

Gương mặt vốn bình thường của Minho bỗng nhăn lại. Nó ôm đầu thở hắt ra một hơi, nhìn kĩ thì trên gương mặt mới lớn đó óng ánh vài giọt nước mắt. Rồi nó lớn tiếng với người mà nó luôn tôn trọng, luôn ngoan ngoãn nghe lời.

" Xin cha, đừng nói dối con nữa được không. Ông ta đâu rồi, người ba còn lại của con đâu rồi "

" Ta đã nói là em ấy công tác ở ngoài. Con về phòng học đi, từ giờ đừng hỏi tới nữa "

" Công tác. Ông ta có thật sự công tác hay là đã bỏ chúng ta để đến với người khác hả. 18 năm nay ông ta chưa từng gặp con, chưa từng gọi cho con một cuộc điện thoại. Con đang nghi ngờ rằng không biết ông ta còn sống hay đã chết "

" ĐỪNG NÓI THÊM NỮA "

Jeon Jungkook hét lên. Đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng với bảo bối trân quý của hắn. Minho giật mình, nó lau nước mắt giận dữ bỏ ra ngoài. Nó không hiểu nổi rốt cuộc cha nó đang giấu giếm cái gì. Rốt cuộc người ba còn lại của nó có tồn tại không.

Jeon Minho vậy mà bỏ đi năm ngày. Năm ngày này nó đều tới nhà SeokJin trốn. Nó cũng hỏi hết tất cả, hỏi bác Jin, hỏi bà nội, hỏi chú Hoseok nhưng không ai nói gì cả.

" Bác Jin, bác có số điện thoại của ông ta không, cho con đi "

Minho nằm dài trên sofa nài nỉ Kim SeokJin.

" Ông ta? Là ai? "

" Park Jimin ấy. Con muốn nói chuyện với ông ta. Muốn hỏi tại sao ông ta sinh ra rồi lại bỏ con "

" Jimin em ấy không bỏ con. Con nên biết điều đó. Còn bây giờ Jeon Minho, con hãy về nhà đi, cha con rất lo lắng "

Minho gật đầu, nó ngáp một cái thật lớn rồi lên phòng, dự định sáng mai sẽ về nhà làm lành với cha. Nửa đêm Minho khát nước lại phát hiện SeokJin vẫn đang ngồi ở phòng khách, giữa những lá thư cũ.Nó còn thấy bác Jin vừa đọc vừa lau nước mắt gọi tên Jimin.

Rốt cuộc Jimin là người như thế nào, Jimin có thật sự đã sinh ra nó không, có yêu nó như mọi người hay nói không. Minho rối quá.

|Kookmin|Ước Được Bên AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ