Chương 29: P&P (2)

174 13 8
                                    

❗❗⚠️CHỈ VIẾT TRÊN WATTPAD⚠️❗❗
_________________________________________

"Anh tính đưa em đi đâu ăn đây? Hỡi người anh yêu quý?"

Lưu Diệu Văn lướt lướt điện thoại, ngồi phía sau xe cất tiếng hỏi. Lưu Chí Hoành đang lái xe phía trước, quay đầu ra đằng sau trả lời:

"Đi đến một chân trời mới. Một nơi có thể khiến em vui vẻ." Lưu Chí Hoành nháy mắt.

"Em không biết là có vui vẻ hay không, nếu như anh vẫn giữ nguyên cái cổ ngoặt như vậy để nói chuyện với em. Sẽ gây ra tai nạn đó, anh trai à. Anh vẫn có thể nhìn em qua gương." Lưu Diệu Văn ngẩng đầu lên.

"Ồ wow, bây giờ anh mới để ý. Cảm ơn đã nhắc." Lưu Chí Hoành quay về đằng trước.

'Kétttt'

Ôi mẹ ơi, xém tông xe. Một chiếc xe đang dừng đèn đỏ phía trước.

Lưu Diệu Văn giật mình, thầm cảm tạ trời đất vì đã kịp thời nhắc Lưu Chí Hoành quay đầu lên. Nếu không thì chắc bây giờ đã được diện kiến tổ tiên rồi, nhỉ?

Có vẻ như chủ lái chiếc xe kia không để ý đến việc mình sắp bị tông thì phải, chuyển sang đèn xanh liền chạy vút đi. Lưu Chí Hoành đã kịp nhớ lấy biển số xe người ta. Không có ý gì đâu, nhớ cho vui thôi.

Lái xe đến trước một quán ăn, Lưu Chí Hoành giật mình. Chiếc xe đậu phía trước là chiếc xe mà anh xém đụng trúng ban nãy. Cái này thì nên gọi là có duyên, hay là-

"Quán ăn P&P? Chân trời mới của anh đây hả? Nơi làm em vui vẻ?"

Tiếng nói của Lưu Diệu Văn vang lên bên tai, cắt ngang mạch suy nghĩ của Lưu Chí Hoành. Lưu Chí Hoành quay đầu lại, gượng gạo nở một nụ cười.

"Đúng vậy. Làm sao thế? Em đến đây rồi sao?"

"Em có đến đây một lần với các bạn của em. Nhân viên ở đây ồn ào chết được, nhưng mà cũng vui đó."

"Vậy hả? Vào trong thôi."

Lưu Chí Hoành cùng Lưu Diệu Văn đi vào bên trong quán ăn. Cũng lại một màn đón khách niềm nở đến từ Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên và Lưu Chương. Chọn món ăn xong, hai anh em ngồi trò chuyện về cuộc sống. Bỗng Lưu Diệu Văn hỏi Lưu Chí Hoành:

"À mà sao anh biết quán này thế? Anh mới về nước thôi mà. Chắc không phải trùng hợp đâu ha, vì quán này hơi xa so với nhà chúng ta."

"Trúng phóc." Lưu Chí Hoành búng tay một cái, chống cằm, "Bạn anh làm ở đây, nên anh đến xem thử í mà."

"Anh không bình thường, chắc bạn của anh cũng thế. Thảo nào anh ấy có thể làm việc tại nơi này." Lưu Diệu Văn tặc lưỡi, ngó nhìn xung quanh.

"Không hẳn đâu. Chỉ có một người như em nói thôi, người còn lại bình thường lắm." Lưu Chí Hoành lắc đầu.

"Thế bạn anh là ai? Xin quý danh nào."

"Hoàng Kỳ Lâm và Hoàng Vũ Hàng. À mà bây giờ nên gọi là Lâm Mặc và Tôn Diệc Hàng rồi nhỉ..." Lưu Chí Hoành suy tư.

"Cậu nói xấu gì tôi à? Tôi ghim đấy nhé."

[SDFJ][HOÀN] Cuộc Sống Hằng Ngày Của Những Anh Chàng Đẹp TraiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ