Chương 7: End.

71 5 0
                                    


***

"Chết tiệt." Giọng Bakugou, khàn khàn và run rẩy, vang vọng bên tai Eijirou. Các khớp ngón tay của anh chạm vào nền nhà lạnh lẽo và anh nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy. Anh gần như muốn cười, vì quả thật là chết tiệt. Nhưng anh không. Anh chỉ thở, thay vào đó tập trung vào cảm giác lạnh thấu xương từ mặt đất len ​​qua da, đôi găng tay thô ráp của Bakugou cạ vào vai, lưng anh, tiếng đập nhịp nhàng của trái tim Bakugou khi nó đập mạnh bên dưới trán Eijirou. Nó ... nhẹ nhàng, gần như vậy. Giống như tiếng thở gấp gáp của Bakugou bên tai và tiếng quần áo sột soạt khi anh tiến lại gần. "Mày ... mày ổn chứ?" Câu hỏi khó, cộc cằn, không chắc chắn, và Eijirou cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực và phổi đau nhói. . Và sau đó anh nhận thức được chúng thực sự gần đến mức nào và ôi, trời ơi, mặt anh nóng bừng, và anh bật dậy, lảng vảng trở lại vừa đủ. 

"Đúng vậy," anh thở khò khè. "Xin lỗi, anh bạn, tớ uh, xin lỗi." 

"Đừng ... đừng xin lỗi chết tiệt -" 

"X-xin lỗi. Er, ý tớ là— "Eijirou đưa tay lên che đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên lông mày. Điều này thật ngu ngốc và kinh khủng và nếu anh không đứng dậy thì anh sẽ lại đưa chân vào cái miệng ngu ngốc của mình. Bên cạnh đó, họ phải hoàn thành mê cung ngu ngốc này nếu không sẽ thất bại, và tào lao— Một tia hoảng sợ khiến Eijirou loạng choạng đứng dậy. Chết tiệt. Họ phải hoàn thành việc này nếu không sẽ thất bại, và Eijirou không thể để họ thất bại trước một thứ ngu ngốc như anh ho ra hoa . "Chúng ta phải đi," anh lẩm bẩm. "Chúng ta sắp hết thời gian." 

Tia lửa bùng lên và nổ lách tách, ánh sáng bùng lên xuyên qua bóng tối và chiếu sáng cái nhìn sắc bén của Bakugou. Cậu ta trừng mắt nhìn Eijirou từ chỗ nằm trên mặt đất, lông mày nhăn lại. Và ngay đó, ngay trước mặt anh, đặt một đống cỏ thi buồn tẻ, lộn xộn mà rực rỡ gần như vàng trong ánh sáng lập lòe. Eijirou đưa mắt đi chỗ khác, khuôn mặt nóng bừng. 

"Nào," anh nói, một lần nữa, giày bệt xộc xệch khi anh quay về phía cửa.

"Nhưng-"

Eijirou không đợi câu trả lời. Anh lảo đảo về phía trước, lần này cẩn thận đảm bảo mặt đất vững chắc trước khi anh đặt sức nặng lên nó bởi vì điều cuối cùng họ cần là một thất bại khác gây ra bởi sự ngu ngốc và hèn nhát của chính anh. 

"Chết tiệt, Mày phải đợi chứ?" Bakugou quát. Có một sự xáo trộn, và tiếng bước chân, và quả cầu ánh sáng đến gần. "Ít nhất chết tiệt ở lại với tao." 

Và ồ. Một cơn rùng mình cứng lại cuộn qua cơ thể Eijirou, và phổi của anh lắp bắp một chút. Anh hơi cắn môi và cố gắng nhìn chằm chằm vào khung cảnh bóng tối đang ngáp dài trước mặt họ bởi vì anh không thể nhìn Bakugou ngay bây giờ. Không phải nếu họ sẽ hoàn thành việc này đúng hạn, nếu không Eijirou phải dừng lại và ho ra một bó hoa kỳ dị khác. Nhưng Bakugou dường như không thực sự nhận được bản ghi nhớ vì cậu ấy đi đủ gần để đập vai họ vào nhau và chúa ơi, Eijirou đang đau khổ . Chỉ cần. Hơi ấm bùng cháy trong anh từ sự cứng rắn nhỏ nhất, và chúa ơi, lồng ngực anh - anh đi bằng hai chân của chính mình, vấp ngã. Đôi tay vững chãi, đeo găng nắm lấy cánh tay anh, giúp anh đứng thẳng, và Eijirou thở khò khè, mắt nhắm nghiền vì không, không, sẽ không nghĩ về điều này. Chỉ cần. Tập trung đi, Eijirou. 

" KiriBaku"  Root Of My Heart.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ