Chương 17

875 59 0
                                    

Phác Trí Mân từ từ mở mắt đôi mắt nặng trĩu, ánh sáng đột ngột chiếu đến khiến cậu theo phản xạ mà nheo mắt lại, một hồi sau khi đã thích ứng được cậu phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc. Đôi mắt từ lúc nào đã phủ một lớp nước. Cậu cười khổ một cái, tự giễu cợt bản thân mình, dùng cách nào cũng không thoát được, ngay cả giết chết hắn cũng không làm được, bản thân vì sao lại vô dụng như vậy, nhu nhược như vậy. Một giọt nước mắt thuận theo khỏe mắt rơi xuống lưu lại một vệt nước dài trên khuôn mặt thanh tú.

Rốt cuộc vẫn không thoát được.

"Haha...haha... "

Cậu ngồi dậy, tựa lưng về phía đầu giường. Tiếng cười một lúc một to, cứ như một kẻ điên điên cuồng mà cười, cười đến rơi cả nước mắt. Âm thanh của tiếng cười thế lương mà nao lòng. Giống như một người đã bị ép vào ngỏ cụt tăm tối mặc dù đã cố gắng dùng hết khả năng của bản thân để vùng vẫy nhưng vẫn không có kết quả.

Cậu nhớ đến thời khắc trên bãi biển. Sau khi đã đâm Điền Chính Quốc hai nhát vào bụng. nói ra những lời tuyệt tình rồi xoay lưng bỏ chạy, khi chạy đến đường lớn lại bị ba tên mặc âu phục đen đuổi theo. Lúc ấy cậu chợt hiểu ra, Điền Chính Quốc đối với cậu vẫn là đề phòng như vậy, đây chính là cái tình yêu thật lòng mà hắn nói đó sao, ngay cả hoàn toàn tin tưởng cậu còn không có vậy mà hắn còn nói yêu cậu sao? Sức chạy của cậu tất nhiên chẳng thể nào là đối thủ của ba tên kia, khi bị bắt được cậu đã ra sức vùng vẫy đánh trả bọn họ kịch liệt, trong lúc giằng co lại bị một tên ở đằng sau đánh một quyền vào thái dương khiến cho cậu ngay lập tức liền ngất đi. Và kết quả là nằm ở đây.

Thời điểm cậu ngưng cười, tay gạt đi hết những giọt nước mắt ướt át trên mặt mình thì cánh cửa phòng cũng được mở ra. Điền Chính Quốc vào phòng, hắn có điểm chậm chạp có lẽ là do vết thương. Trên khuôn mặt của hắn đã không còn sự vui vẻ tràn ngập yêu thương hay nhu tình nữa, hiện tại khuôn mặt băng lãnh lạnh lùng này chính là của Chính Quốc của ngày trước. Thật ra hai vết dao kia nói cho cùng là không thể hạ gục được hắn, vì theo sự nghiệp của cha hắn nên hắn ở ngoài thương trường nhiều năm như vậy, đánh đấm hay giao chiến tất cả mọi thứ không có cái gì hẳn chưa nếm trải, vết sẹo trên lưng của hắn cũng là do một lần ẩu đã để lại. Muốn giết chết loại người như Chính Quốc, với thực lực của cậu căn bản là không thể. Điền Chính Quốc đã không còn đơn giản như Phác Trí Mân nghĩ nữa rồi.

Mũi dao sắc bén từ tay của người mình yêu lần lượt đâm vào người hắn. Giây phút cậu nói ra những lời kia giống như có hàng trăm cây kim lần lượt đâm thẳng vào trái tim hắn, từng chút từng chút một khoét sâu, đau đớn xâm nhập vào cõi lòng của hắn.

Thì ra yêu một người không yêu mình lại khó khăn như vậy, giống như bản thân trơ trụi ôm một cây xương rồng, cứ như vậy bản thân vết thương càng lúc càng nhiều. Nhưng đến cùng vẫn là không buông bỏ được, mặc cho chính mình bị thương, mặc dù biết rõ người kia sẽ không yêu minh nhưng vẫn cố chấp níu giữ đoạn tình cảm này, chính là không đành lòng. Bởi vì hắn nghĩ nếu hắn tiếp tục kiên trì thì sẽ có kết quả tốt đẹp, cậu sẽ đón nhận tình yêu của hắn, cùng hắn sống đến già, nhưng sau cùng mọi chuyện lại không như hắn nghĩ.

Hắn nhìn bộ dạng cậu như vậy, trong lòng lại khó chịu, rất muốn đến bên cạnh ôm cậu vào lòng, an ủi, chở che. Nhưng hiện tại không thể...

Cho dù anh có làm cái gì thì trong mắt của em anh vẫn là kẻ xấu.

Cho dù anh có cố gắng thay đổi bản thân mình, yêu thương em một cách dịu dàng nhất, em lại xem anh là kẻ ngốc. Dường như anh chỉ nên là kẻ xấu thôi.

"Kí đi."

Một lần nữa hắn đưa bản đăng kí kết hôn ra trước mặt cậu, lạnh lùng nói.

Cậu liếc mắt nhìn tờ giấy kia rồi nhanh chóng quay đi nơi khác, không để ý đến Điền Chính Quốc.

"Trước khi tôi tức giận thì kí nhanh lên."

Trí Mân vẫn một mực làm ngơ, cậu cảm thấy Điền Chính Quốc hắn không phải là có hơi trẻ con sao, căn bản là không có tình yêu vậy mà cứ một mực lún sâu, biết rõ sẽ không thể vui vẻ hạnh phúc vậy mà vẫn cố chấp.

Dường như đã mất hết kiên nhẫn, hắn mạnh mẽ bắt lấy tay cậu nhét cây bút vào, mặc kệ cậu giãy giụa hắn nắm chặt tay cậu ép cậu ký vào tờ giấy kia.

"Anh buông tôi ra, mau buông ra..."

Mặc cho Trí Mân phản kháng, Điền Chính Quốc vẫn nắm chắc bàn tay nhỏ của cậu nhất quyết ký vào, những nét chữ nguệch ngoạc khó coi cứ như vậy mà in lên mặt giấy.

[Kookmin ver] Tăm tốiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ