Giữa đêm

212 20 0
                                    

Layla nói thời tiết dạo này thất thường, lời này không ngoa chút nào.

Rõ ràng cả ngày nắng đẹp là thế, đêm đến lại chuyển thành gió bão rít gào, mưa như trút nước tạo thành thanh âm ồn ào vọng đi vọng lại đến nỗi Cale, vị thiếu gia thường ngày ngủ đến nỗi trời sập cũng chẳng buồn dậy bị thanh âm như trả thù đời này đánh thức, sau đó cáu kỉnh phát hiện ra là tại cậu quên không đóng cửa ban công nên mới có tiếng to như vậy.

Cũng tại thường ngày ở biệt thự Super Rock quá yên tĩnh, thành ra bỏ ngỏ quen rồi.

Cale bực bội rời giường đóng cửa, sau đó đột nhiên nổi hứng, vừa ngáp vừa mở cửa ngó ra ngoài hành lang.

Dinh thự giữa đêm tối mờ và tĩnh mịch. 

Ánh trăng nương theo cửa sổ hắt vào hành lang miên man phủ thảm kín sàn có những cây nến le lói trên giá đính ở cột trụ, vừa mơ mộng lại có vẻ u ám cổ kính. Không gian ồn ã song chỉ có tiếng gió rít cùng tiếng mưa đổ bên ngoài dinh thự hòa lẫn vào nhau, nghe qua giống như một bản nhạc gấp gáp điên cuồng có tiếng sấm ì đùng làm điểm nhấn. Thi thoảng lại có tia sét lóe sáng chiếu rọi hành lang ám trầm dài dằng dẵng, hoa văn trên thảm cùng rèm cửa rực lên ánh bạc, đường vân trên cánh của những bông hoa cắm trong bình đặt bên cạnh các cửa sổ sát đất cũng sáng lên lóng lánh.

Yên bình đến kỳ lạ.

Thiếu gia tóc đỏ lắng nghe tiếng mưa thêm một lát, cảm thấy đã đến lúc mình nên về giường tiếp tục ngủ ngon.

Thuận tiện cũng nên ôm chú rồng đen nào đó về ngủ tiếp, vì bé con Raon cũng theo Cale thức giấc rồi.

Trẻ con nha, phải ngủ đủ mới lớn nhanh được.

Cale ôm lấy rồng đen, vừa định xoay người thì chợt liếc mắt nhìn thấy một ánh nến le lói tiến đến gần.

Có người?

Cậu lập tức đứng im.

Nửa đêm không ngủ mà chạy loạn làm gì vậy?

Ai rảnh rỗi thế?

Một người một rồng quyết định đứng chờ, nhòm xem là ai cầm nến đi dọc hành lang.

Ánh nến mỗi lúc một gần, một thân ảnh mảnh mai dịu dàng quen thuộc tiến vào tầm mắt Cale và Raon.

Không hiểu có phải là do ánh sáng không đủ hay không, người tóc đỏ thấy gương mặt thiếu nữ trắng nhợt như tử thi vậy.

Thiếu nữ nhìn thấy một người một rồng nọ, bước chân khựng lại.

"Cale-nim? Sao thế ạ?"

Giọng Layla kinh ngạc vô cùng, còn có lo lắng và quan tâm.

Thiếu gia tóc đỏ nhíu mày nhìn cô.

Tóc của Layla vẫn y nguyên như hồi chiều mới tết, trên người mặc một kiện váy ngủ trắng thuần cùng khăn choàng vai rất dày, trong tay là giá nến, trang phục thoạt trông như vừa thức giấc giữa đêm nhưng Cale nhạy bén nhận ra dưới chân cô là giày da thường dùng để đi ra phố. Trên giày còn có vài vệt bùn rất mới, chứng tỏ Layla vừa đi đâu về.

Câu chuyện nhỏ về hầu gái chăm tóc cho CaleNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ