TIMIDE (chap 3)

191 22 2
                                    


  CHAP 3 ~TIMIDE~
~Bỗng nhiên, bà Ning cầm chiếc bình hoa thủy tiên* từ phía dưới quầy hoa từng bước tiến lên cầu thang hướng đến căn phòng của 2 cậu nhóc.

Bà nhẹ nhàng cầm lấy tay nắm cửa cót két mở ra, Ohm nghe thấy tiếng động liền nhắm chặt mí mắt lại, mẹ dịu dàng tiến lại chiếc bàn nơi Nanon đang nằm say giấc. Đặt nhẹ bình hoa, mẹ nhẹ nhàng vỗ lấy bờ vai nhỏ đang run rẩy vì gió lạnh, đôi mắt to tròn mơ màng mở ra, Nanon ngạc nhiên thấy mẹ, nở một nụ người ngây ngốc được mẹ xoa đầu như cún con.
"Mẹ ơi, mẹ lên đây có chuyện gì vậy ?" -Nanon thều thào.
"Gì đây, đi xuống giường ngủ đi, làm gì mà nằm ườn trên bàn thế ?"
"Dạ, do Ohm nằm trên giường khiến con không thoải mái, đành lên đây ngủ tạm mẹ ạ".
"Sao vậy, giường con rõ rộng thế mà, nghe lời mẹ, xuống nằm đi, nhanh lên".
"Dạ"-Nanon miễn cưỡng đứng dậy nhấc từng bước chân nặng nề đi về phía chiếc giường.
Ngã người xuống, Nanon mở to mắt quay người về phía Ohm, ngại ngùng nhìn hồi lâu rồi trở người . Mẹ Nanon đóng rèm lại, tắt chiếc đèn ngủ rồi lặng lẽ rời đi. Nanon nghe thấy tiếng cửa đóng thì trong lòng lại mở  thêm những cảm giác rối bời, hương hoa thủy tiên thoang thoảng len lỏi vào bầu không khí làm Nanon cảm thấy thoải mái đến lạ, mí mắt của cậu nặng dần, nặng dần rồi đóng lại.
'Ngủ rồi à...'
Ohm dần mở mắt, nhìn thấy tấm lưng bé nhỏ của chủ căn phòng, đôi môi khẽ cong rồi vươn cả cánh tay luồn qua người Nanon. Ohm tít mắt cười rồi cũng dần chìm vào giấc chiêm bao.

Thời gian cứ thế như dòng chảy trôi đi, những tia nắng ấm áp đầu tháng 8 của mùa thu len lỏi vào chiếc rèm trắng mỏng manh bên ô cửa sổ, xuyên qua rồi chiếu vào mắt vào gương mặt thanh tú của Ohm, bàn tay dần đưa lên, dụi vào mắt rồi mở ra để đón chào một ngày mới.
Ohm mơ màng tỉnh dậy, cầm lấy chiếc chăn kéo mạnh lên ngực. Ohm khẽ quay đầu, chợt nhớ ra mọi thứ, nhìn thấy dáng vẻ của Nanon bé nhỏ đang nằm đối diện, nước da trắng như ngọc trai lại được ánh nắng một lần nữa vươn lại, đôi mi cong cong sáng ngời, đôi môi đỏ ửng khẽ mở cùng chóp mũi phản chiếu lại những tia nắng bên cửa sổ.
'...cậu...cậu ấy....gì thế này..".
Ohm như rơi vào một trạng thái vô thực, trái tim lại không ngoan ngoãn đập liên hồi làm lồng ngực cậu như đang bị chèn ép, đôi mắt Ohm phản chiếu lại gương mặt ngọt ngào ấy, mất đi kiểm soát rồi thầm đưa lấy bàn tay bao trọn gò má ửng hồng ấm nóng. Cả người của cậu trai trẻ cứ thế phớt hồng rồi lại tăng nhiệt. Bàn tay từ gò má lại từ từ dời xuống môi của Nanon, ngón tay cái chạm vào môi dưới căng mọng, xoa nhẹ rồi dịch xuống cằm, trong lòng Ohm như có hàng vạn chiếc đuốc, khó chịu đến bứt rứt toàn thân. Ohm bất ngờ rụt tay lại, trong đầu lại đột ngột nhảy lên hàng tá câu hỏi vì sao:
'...gì thế này, sao mình lại, aisss thật là, tim đập mạnh thế làm quái gì không biết nữa, ôi chúa ơi'.
Ohm nhanh chóng đưa người ra chỏi chăn, dứt khoát đứng dậy rồi một mạch tiến thẳng vào nhà tắm. Ohm tự nhìn ngắm mình trong gương, đôi mắt ánh lên những e thẹn rồi lại lắc đầu như muốn trốn tránh và gạt đi những tơ tưởng kì lạ. Cậu nhóc buâng khuâng cầm bàn chải, chìm vào bao nghĩ suy đang chiếm lấy tâm trí cậu mà không may chải mạnh làm xước một hàng nướu. Nanon ở ngoài kia nghe thấy tiếng động lạ mà phải ưỡn người lên, từ từ thoát ra khỏi chiếc chăn ấm áp rồi vươn vai đón chào ngày mới. Ohm đau đớn bước ra, nhìn thấy nét mặt nhăn nhó của Ohm, Nanon gật gù:
"Gì thế, mới sáng sớm làm cái mặt thấy ghê".
"Không có, tại tôi đánh răng mạnh tay quá nên bị mẻ nướu, rát muốn chết".
"Cho đáng đời cậu, tối hôm qua tại cậu mà tôi ngủ chẳng ngon".
"Cậu lo cho tôi cái đi đã Nanon~".
"Mặc cậu, tôi đi đánh răng".
Nanon ngồi dậy, chập chững từng bước vào nhà tắm mà phớt lờ con người đang đứng với vẻ cau có kia. Cầm bàn chải lên, Nanon phì cười rồi đánh răng chậm rãi, trong tiềm thức lại hiện ra khuôn mặt được ánh trăng ưu ái vươn lại của Ohm, đôi mắt Nanon lại chợt sáng lên, long lanh đỗi kì lạ. Ohm liên tục đập cửa ồn ào làm Nanon hoảng hốt đón hồn về sau một tràn suy tư vẩn vơ:
"Êy Nanonnn, cậu nhanh cứu tôi vớiii, tôi đau quá sắp ngất ra cả rồiii".
"Bớt xạo chút coi, đợi đó tôi ra ngay".
Nanon nhanh chóng rửa miệng, lấy tay vén lên mái tóc mềm mỏng rồi hớt hải chạy ra ngoài. Mở cửa, Nanon chợt đón lấy ánh mắt, khuôn mặt Ohm đang ở gần mình đến nỗi ngạt thở, hai chóp mũi chạm vào nhau làm Nanon thẫn thờ, phút chốc nổi lên da một màu hồng phớt, trong ngực lại hư hỏng vang lên từng nhịp đập như từng nhát búa gõ vào lý trí. Ohm khẽ cười, lùi bước lại rồi ngồi phịch xuống sàn. Nanon ngơ ngác đứng nhìn vào hư không:
"Ờ...ờm....".
"Nanonnn~ rồi cậu có chịu giúp tôi không hay đứng đó đợi hóa thành tượng ..?  Ể, ngại rồi chứ gì hehehe, tôi biết mình đẹp mà".
"Ngại cái mông, rồi có chịu im để tôi giúp hay muốn tôi lấy bàn chải chà thêm miếng nữa cho rớt luôn cái hàm ?"
"Dạ dạ..."-Ohm tủm tỉm cười.
Nanon chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngồi xuống sàn rồi nhích người lại gần Ohm, cậu nhóc lấy tay chạm vào môi trên, để lộ ra một hàng nướu đang rỉ máu, Nanon hoảng hốt:
"Chúa ơi, cậu lấy cây cọ bồn cầu chà vào đây hay sao mà nó rỉ máu luôn thế này?"
"Tại ai cơ chứ..."-Ohm mè nheo.
"Gì, tôi có làm gì cậu đâu, điên vừa".
"Ừa ừm thôi, thao tác nhanh lên đi cậu Non~".
"Giữ yên cái miệng coi..".
"Giữ thì giữ"-Ohm ú ớ.
Nanon đứng dậy, bước lại chiếc tủ gỗ rồi lấy ra một chiếc hộp sơ cứu, cậu nhóc nhanh chân cầm và chạy xuống ngồi đối diện Ohm, dùng tay tách ra đôi môi khô ráp kia:
"Úi đau..".
"Ráng nhịn đi ạ"-Nanon phì cười.
Cậu nhóc nhỏ nhẹ nhàng xé nhỏ miếng bông gòn mềm mại, vo tròn rồi đưa vào trong miệng của Ohm, Nanon chăm chú thấm từng chỗ bị tươm máu đến nỗi cau mày trong vô thức:
"Cậu lo lắm chứ gì".
"Im đi trước khi tôi đá văng cả cậu".
Nanon chậm rãi thấm hết máu trong nướu rồi đưa cho Ohm một viên thuốc giảm đau, nhẹ nhàng nói:
"Nè, uống nửa viên đi, tôi thấy kiểu này chắc đau lắm luôn, đánh răng cái kiểu gì vậy không biết, hậu đậu".
"Vângg ~".
Ohm lại ngồi thẫn thờ, chốc lát lại nảy ra một ý tưởng, cậu ngoe nguẩy  níu lấy cánh tay Nanon:
"Hưmm, hôm nay chúng ta ghé thăm viện bảo tàng thành phố chút không, tôi nghe đâu đó nói rằng người ta đem nhiều tác phẩm nổi tiếng về đó trưng bày tạm thời đấy, đi đi nhé nhé nhéee".
"Tôi sẽ không đến viện bảo tàng với một kẻ ồn ào như cậu đâu, thà đi một mình thì hơn ".
"Đi mà Nanon, cậu cũng đã đi nhiều nơi với tôi còn gì, cậu đừng nói tôi như thế chứ :( "
"Mấy giờ đây"-Nanon miễn cưỡng.
Ohm vui mừng:
"Tùy cậu thôi, miễn được đi thì sao cũng được hết ".
"Nhưng nó khá là xa, có vẻ chúng ta phải đi xe của mẹ rồi".
"Phải xin phép nữa nhỉ?''-Ohm đắn đo.
"Được rồi, khoảng hai giờ chiều tôi sẽ đi với cậu, nào, đi xin phép thôi".
Ohm tỏ rõ vẻ hào hứng, hai tay nắm chặt đôi vai của Nanon rồi lẽo đẽo theo sau. Bà Ning đang sắp xếp lại quầy hoa:
"Hai đứa, ăn sáng chưa đấy ?"
"Dạ chưa mẹ, tụi con mới ngủ dậy".
"Nay dậy sớm quá nhỉ, Ohm, con muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho nhé !"
"Dạ...con ăn gì cũng được ạ, con dễ nuôi lắm".
"Mẹee, sao mẹ không hỏi con"-Nanon vùng vằng.
"Suỵt, phải tiếp đãi khách trọ, con không được như thế!"
"Dạ.."-Nanon phụng phịu bĩu môi.
"Mà mẹ ơi, tụi con muốn xin cái này".
"Sao, con nói đi".
"Dạ con muốn đi viện bảo tàng thành phố với Ohm, ở đó được bổ sung thêm nhiều tác phẩm trưng bày tạm thời nên con tò mò muốn đi ạ".
"Sao chứ, xa lắm đấy nhé, nhưng mà con thích thì cứ đi đi, có Ohm là mẹ an tâm phần nào rồi, nhờ con coi chừng nhóc Non nhé, khi nào tụi con đi ?"
"Dạ hai giờ chiều ạ"-Ohm và Nanon đồng thanh.
"Được thôi, hiện giờ tiệm của mẹ cũng không có đơn hàng mới, nếu hai con muốn thì đi bây giờ đi, mẹ đưa chìa khóa xe cho này".
"Dạ thưa cô"-Ohm mừng quýnh lên nắm chặt cánh tay Nanon, cậu nhóc kia cũng vui vẻ mà mỉm cười lộ ra chiếc má lúm đáng yêu.
"Nhưng mà để mẹ nấu đồ ăn sáng cho rồi đi, nhé ?"
"Dạ mẹ, mẹ cần tụi con giúp chứ ?"
"Không cần, lâu rồi mẹ mới nấu ăn lại, chỉ toàn để Non nấu thôi".
"Dạ"-Nanon ra hiệu cho Ohm đi theo rồi ngồi xuống bàn ăn.
Chiếc bàn ăn tròn bằng gỗ bạch dương trắng muốt với chiếc khăn trải bàn màu xanh bạc hà điểm đầy những bông hoa nhỏ chi chít thật ấm cúng, Nanon đưa dao và nĩa cho Ohm, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc dĩa của cậu, Ohm ngắm nhìn xung quanh thì thấy được chiếc dĩa hình con cá của Nanon, liền thắc mắc:

JE T'AIME - Automne (OHMNANON) /Mùa Thu Của Tuổi 18/Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ