Oneshort.

321 41 2
                                    

ooc.

Dazai Osamu và Nakahara Chuuya, ở bên làm cộng sự, rồi làm kẻ thù, biết bao nhiêu năm mới phát hiện tình ý dành cho người kia. Nhưng Port Mafia và Trụ sở Thám tử, làm sao mà hoà hợp, cho dù hai bên đã đánh bại Guild bằng cách liên minh. Con người táo bạo quyết định lên kế hoạch bỏ trốn cùng người yêu.

Boss phát hiện ra không muộn, có lẽ cũng chẳng bất ngờ. Hắn biết Chuuya rồi sẽ giống như Dazai, Soukoku ngày ấy tuy hay xích mích nhưng luôn dính lấy đối phương. Đã có nhiều người nhằm vây bắt anh lúc Chuuya rời khỏi sảnh lớn, dù dị năng hay không có dị năng trước sau gì cũng làm cho anh sức cùng lực kiệt. Nhưng Dazai chưa đến, anh biết không thể gục lúc này. Chuuya mệt, Ô Uế thì lại không thể mệt. Găng tay đen tuyền bị anh ném rơi trên đất, mặt và cánh tay bắt đầu xuất hiện những vệt lẫn lộn như hình xăm, mũ mềm đội trên đầu bị gió thổi tung. Lòng bàn tay đã nâng một khối trọng lực, một quả lựu đạn so với thứ này sẽ chẳng là gì.

Và tuy rằng người đánh hết rồi nhưng Osamu chưa đến, không ai ngăn được Chuuya. Gã chỉ chậm một vài phút mọi thứ đã trở thành một đống hoang tàn, thân thể cũng rã rời. Chuuya vừa chống tay xuống nền đất, mấy tiếng súng lại cùng lúc vang lên. Đạn bắn ra từ đằng sau, ghim vào cơ thể anh, cậu trai nhỏ ngã nhào vào lòng Dazai, máu ồ ạt chảy như một con suối.

Năng lực gia quấn băng bế theo người tình trốn chạy, đã vậy lại bế kiểu công chúa. Gã biết anh không thích, nhưng gã cũng biết lần này anh sẽ chẳng phản kháng đâu, có lẽ đây là lần cuối cả hai được ở cạnh bên, và trong trạng thái còn thở. Tình gã bị thương nặng, dị năng cũng chẳng sử dụng nữa, cứ thế tuỳ tiện để Osamu ôm trong đôi cánh tay gầy. Khó khăn lắm mới cắt đuôi được toán người đang đuổi. Gã đưa anh nấp trong một cánh rừng hoa anh đào cách xa cảng lớn, vẫn còn nhìn thấy những biển hiệu xanh đỏ nơi cuối chân trời.

- Ta đã nói rồi, ta rất phiền. Sẽ chỉ níu chân thôi Osamu.

Lần này là tôi đến muộn. Trong lòng Dazai bật ra một câu, nhưng gã lại chẳng thể thốt khỏi miệng.

Cơ thể Chuuya tựa một cái lông vũ, mỏng manh khó giữ. Đạn găm trên vai, trên ngực anh, chưa kể còn sử dụng đến Ô Uế, mất nhiều máu làm anh chật vật trong đau đớn, nhưng lại khao khát vòng tay của gã thêm một lát nữa, ấm. Cho dù là mới nói câu đuổi đi.

- Gì chứ, đến khi chết mà Chuuya mới nói được mấy câu tiếng người.

- Im đi Osamu.

Những danh xưng đáng xấu hổ hay mấy câu chuyện cũ thì bỏ qua đi, lúc này đây chỉ cần được tình ôm chặt. Chuuya nói xong thì ngả đầu ra sau, hơi thở thoi thóp như thể một cái búng tay cũng tan mất. Vòng tay gã ấm lắm, ít nhất là ấm hơn anh lúc này, như tìm được thứ phao cứu sinh, anh áp má lên cổ gã cảm nhận mùi mát lạnh thoang thoảng của băng gạc, dù cho đã bị tanh nồng che lấp. Anh nghe được nhịp đập loạn xạ của thứ chôn trong máu thịt người tóc nâu.

Cậu trai tóc cam tựa vào lồng ngực người cao hơn, không đỡ nổi cơn buồn ngủ như vũ bão kéo đến, anh biết lần này mà ngủ sẽ chẳng tỉnh lại được, nên sẽ chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi chút thôi, một lúc. Lời nói của tình càng lúc càng xa, mang theo chút nghẹn ngào, gì đây, Osamu biết khóc à? Anh muốn mở mắt nhìn gã, xem tình rơi nước mắt thật hay giả rồi cười lớn một trận, nhưng cơ thể cứng đờ không nhúc nhích được. Anh nhớ những lần sử dụng Ô Uế, cũng là cảm giác kiệt quệ thế này. Hoặc có lẽ Osamu không khóc, anh tự tưởng tượng ra thôi.

[ Oneshort | DaChuu ] Tự tử đôi nhé, Chuuya? Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ