Day 2 - Photos/Memories

867 59 8
                                    




Sayaka đang rất mệt. Cực kì cực kì mệt mỏi sau một ngày toàn chạy đi làm culi cho Midari chỉ vì lỡ mồm bảo hôm nay sẽ giúp cậu làm một số thứ, kết quả bị con nhỏ bạn thân dẫn đi tùm lum chỗ xách đồ giùm nó cho đến tối.

Cô thực sự rất muốn quay ngược thời gian đấm vào chính mình tối hôm trước. Dù đúng là lâu rồi cô chưa gặp lại cô bạn chột mắt từ hồi tốt nghiệp, chính xác là chỉ mới ba tháng hè trôi qua nhưng khi vừa bắt máy lại cô đã nghe thấy giọng nài nỉ phụ nhỏ đi mua đồ. Mềm lòng một giây cả ngày hối hận là thế.

Sắp sang thu rồi nên Midari muốn nhờ cô đi theo giùm để chọn 'vài' bộ quần áo ấm. Cô đồng ý không một chút chần chừ vì quá biết rõ cô bạn chột mắt của mình hoàn toàn không có thứ gì gọi là chỉnh chu cả, kèm them đó cũng muốn đi 'chơi' cùng nên nói câu không ngẫm lại.

Vừa được xuống xe, Sayaka mừng xiết đến bấy nhiêu cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh ngồi ôm đống quần áo dày cộp đó. Cô chuẩn bị tiến đến cổng thì tiếng kèn xe inh ỏi vang lên phía sau, không tài nào có thể làm ngơ nó được.

"Gì hả Midari? Cậu muốn cái gì nữa?"

"Nè, cầm lấy, của cậu đó."

Từ băng ghế lái đột nhiên vụt với một vật nào đó trước mặt, Sayaka nhanh tay đón lấy kẹp chặt món đó giữa 2 lòng bàn tay.

"C-Cái túi gì vậy!?"

"Ai biết, hàng đặc biệt Trưởng yêu cầu ấy. Thôi đi nhớ, cho tớ gửi lời chúc đến Trưởng ha!"

Dứt lời, chiếc xe lập tức phi thẳng về phía trước mất hút. Ngán ngẩm, tự hỏi sao cô lại có thể thân với con người vừa vô duyên vừa thô lỗ như thế.

"...Xin lỗi mấy anh vì hành vi vừa rồi nhé."

Trước cổng chính có hai vệ sĩ canh gác bảo vệ của nhà Batsubami. Có thể cả gia tộc coi họ là công cụ phục phụ lợi ích cá nhân, nhưng với cô họ vẫn chỉ là con người thôi. Dưới sự giám sát của cô và Kirari, những người nhà Batsubami được điều tới để bảo vệ an ninh cho căn nhà này đều được quyền đối xử như người thường. 

Vì thế, khi Sayaka cất tiếng chào hỏi, họ vui vẻ gật đầu đáp lại.

"Không sao đâu thưa phu nhân, bọn tôi không để tâm đâu."

"Đúng vậy. À, mừng phu nhân về nhà."

Kính ngữ đối với họ rất quan trọng, dù cho có được quyền xưng hô bình thường họ vẫn kiên quyết giữ lễ nghi như một sự tôn trọng dành cho người ở trên. Sayaka có sửa cách mấy họ cũng không nghe nên đành chịu. Cô chào hai người bảo vệ một lần nữa, bước qua cổng tiến vào nhà chính.

"Em về rồi đây."

Sayaka đặt chiếc túi vừa nhận xuống bàn trong phòng khách. Cô cởi áo khoác ngoài ra, cảm giác ngứa ngáy hết cả mình. Cũng phải thôi, đi nguyên một ngày từ sáng đến tối, giờ những gì cô muốn làm chỉ có tắm rửa rồi đi ngủ.

Sự mệt mỏi làm cô không để ý có người đang ở sau lưng.

"Sa-ya-ka!"

Đột ngột bị vòng tay ôm lấy người, thần kinh phản xạ của cô cảnh báo ngay tức thì, định vung tay lên nhưng đã bị vòng tay của người kia khóa chặt. Lúc đấy, Sayaka mới tỉnh lại nhận ra trong nhà không chỉ có một mình cô.

KiraSaya Week 2021Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ