Ánh chiều tà bắt đầu len lỏi vào trong lớp học, chiếu lên tấm lưng to lớn của một học sinh đang nằm gục trên bàn. Trông thì có vẻ như đang ngủ rất ngon nhưng anh lại tỉnh dậy ngay khi nghe thấy tiếng chuông báo giờ học kết thúc.
"Miracle boy, trông cậu xanh xao quá, lại mất ngủ à?"
"Không sao đâu, tớ ổn."
Ushijima biết bạn thân của mình, Tendou đang lo lắng nên cười trừ cho cậu ta yên tâm mặc dù đang treo hai bọng mắt thâm xì trên mặt. Từ sau trận đấu với Karasuno, không hiểu sao anh lại bị mất ngủ, tình trạng này kéo dài cũng đã được một tuần rồi. Vậy nên hôm nay, anh quyết định đi xem đồ bóng chuyền một chút cho giải tỏa tâm trạng. Dù sao cũng cần túi đựng đồ tập mới.
"Tch"
Tiếng chẹp miệng đầy ý bất mãn vang lên ngay khi Ushijima vừa bước lên xe bus. Chủ nhân của âm thanh đó là Oikawa Tooru, một người bạn của anh từ lâu rồi. Nhưng có vẻ cậu ấy không thích anh lắm (?). Cũng không ngờ là lại gặp cậu ấy trên tuyến xe bus này.
"Chào cậu Oikawa."
Cậu ấy không trả lời nhỉ. Nhưng vì chuyến xe này chỉ còn duy nhất ghế bên cạnh Oikawa là còn trống nên anh đã hỏi xem mình có thể ngồi đó được không.
"Không" Cậu ấy trả lời rõ ràng và dứt khoát, tay thì lại nhấc cặp mình lên để trên đùi để anh có chỗ ngồi.
"Cảm ơn cậu."
Hai người con trai, một người nhẹ nhàng như nắng mai, một người mạnh mẽ vững chãi như cây cổ thụ. Oikawa đào hoa đến thế, được rất nhiều người ngưỡng mộ nên chiều cao căn bản cũng đã hơn 1m80 rồi, thế mà ngồi cạnh anh lại biến thành nhỏ con hơn hẳn, thấp hơn cả một đoạn vai làm cậu khó chịu. Trái ngược với tâm trạng chẳng mấy vui vẻ của Oikawa thì Ushijima lại đang cực kì thoải mái. Mùi hương từ cậu làm anh cảm thấy tâm trạng được thả lòng, mi mắt cũng bắt đầu nặng trĩu. Được rồi, chợp mắt một chút vậy. Bao giờ tỉnh lại anh phải hỏi mùi nước xả vải hoặc xịt khử mùi mà Oikawa dùng mới được.
Cảnh vật hoàng hôn chạy qua cửa kính của xe như đang chiếu trên một chiếc TV lớn. Người lớn hơn dựa vào vai người nhỏ hơn. Người nhỏ hơn cũng gật gù rồi tựa vào đỉnh đầu người lớn hơn. Ánh chiều tà vuốt ve từng đường nét gương mặt họ, tựa như một bức tranh thanh xuân ngọt ngào.
Người nhỏ hơn tỉnh dậy trước, cậu giật mình đứng thẳng dậy, đầu cốp một phát vào tay vịn trên xe. Anh vừa tỉnh dậy đã thấy cậu ngồi ôm đầu thì lo lắng hỏi han nhưng đương nhiên là bị người kia khó chịu.
"Cậu cũng đi mua đồ bóng chuyền à?" Oikawa hỏi khi thấy anh xuống cùng bến với mình. Cũng may là cả hai không bị quá chuyến.
"Ừm, mình đi chung nhé?"
Oikawa này, ngoài miệng thì cứ không cần, còn lâu mới đi cùng cái tên như cậu nhưng khi bị cuốn vào cửa hàng với đầy đồ bóng chuyền thì lại luôn miệng gọi anh tới xem những đồ hay ho mà cậu thấy.
"Ushiwaka nhìn này, cái này đẹp nhỉ. À cái kia cũng đẹp đấy."
"Ừm, đẹp thật."

BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện một chú Bò thích ăn Ổi [UshiOi]
FanficCp: UshiOi Vã OTP nhưng lại ít hàng thì mình tự viết