Author: JJ~
Link : SoulMates
Translators: tomoyo01
Couples: Yulsic / Soosun
Rating: PGCredit : ssvn
Chapter 1 - Love At First Sight (Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên)
Yuri lắc nhẹ tách cafe rồi nhấp một ngụm. Cô quan sát dòng người qua lại ô cửa sổ và tự mỉm cười.
"Cậu tốt nhất nên phủi cái kiểu cười ấy khỏi mặt đi, Kwon Yuri"
Đặt tách cafe xuống bàn, Yuri chậm rãi nhìn người bạn ngồi đối diện mình.
"Sooyoung, thư giãn đi. Đang là giờ nghỉ dưỡng mà" Cô nói từ tốn.
Sooyoung mém thì sặc nước, cô lườm Yuri giận dữ, rít lên.
"Đây là lần nghỉ dưỡng thứ chín trong hôm nay rồi đấy"
"Có sao đâu. Người ta thường nghỉ còn nhiều hơn mình ấy chứ" Yuri nhún vai.
"À, cái đó không thường đối với người thừa kế tập đoàn Kwon đâu" Sooyoung độp lại.
"Ôi thôi nào Sooyoung! Cậu thật sự thích ngồi trong phòng toàn bô lão để nghe họ nhảm nhảm về mấy chủ đề quái gở bằng tiếng miên đó hả?" Yuri mè nheo.
"Họ chỉ dẫn cậu cách tính toán lợi nhuận của công ty" Sooyoung tỏ ra am hiểu.
"Yeah, ờm, thấy không giống thế lắm"
Sooyoung bực bội dựa phịch ra ghế sau, lườm bạn mình, cũng là sếp của cô. Yuri vốn là người đơn giản, qua loa dễ chịu, sống phút nào hay phút ấy. Hình ảnh của cô hoàn toàn không phù hợp với vai trò CEO tương lai.
"Tớ tự hỏi làm sao ba cậu giao lại công ty cho cậu được" Sooyoung thở dài.
Sooyoung thấy Yuri nhe răng cười khi nhấp một ngụm cafe. Yuri rất thông minh, cô biết điều đó, nhưng cô không thể tưởng tượng viễn cảnh bản thân chôn vùi cuộc sống trong văn phòng, trầm tư sau bàn giấy thảo luận về biểu đồ và con số.
Yuri muốn tự do, nhưng cô biết mình không thể. Dù thế nào cô vẫn là con gái và là người thừa kế của tập đoàn Kwon. Vậy nên, cô chấp nhận nó, chấp nhận địa vị của mình trong tương lai và chấp nhận thân phận của mình. Xét cho cùng, cô không muốn làm cha và gia đình thất vọng.
"Cậu có bao giờ nghĩ tớ có khả năng và tư chất để trở thành lãnh đạo không?"
Yuri thở phì phì chứng tỏ sự mạnh mẽ bên trong, rồi chợt khúc khích cười khi thấy biểu cảm của Sooyoung. Cô thích thú nhìn Sooyoung lắc đầu, vẻ mặt nhăn nhó bực bội.
"Sooyoung, tươi lên nào"
"Sai lầm lớn nhất đời tớ là nhận lời làm trợ lý cho cậu"
"Thôi nào Sooyoung! Đừng nói thế. Cậu nên đánh giá cao lượng đồ ăn miễn phí cùng thời gian rảnh rỗi tớ dành cho cậu mới đúng chứ" Yuri ngoác miệng cười.
Sooyoung khẽ đảo mắt, khoanh tay trước ngực và nhìn ra ngoài cửa sổ. Yuri cầm miếng bánh vệt quất của mình đưa tới trước mặt Sooyoung.
"Cắn miếng đi, sẽ làm cậu tươi lên đấy"
Sooyoung nghiêng đầu tránh miếng bánh trước khi nó chạm vào môi, nhưng Yuri vẫn lỳ lợm dai dẳng, liên tục đẩy miếng bánh tới miệng cô. Theo phản xạ, Sooyoung gạt tay Yuri ra, làm miếng bánh xấu số theo đà bay thẳng ra đất.
"Yah! Sao làm thế Choi Sooyoung! Đó là miếng bánh cuối cùng đấy." Yuri nói giận dữ.
"Nếu cậu không nằng nặc bắt tớ ăn thì sẽ không có cớ sự này" Sooyoung gầm gừ trở lại.
Yuri bực bội cố gọi người hầu bàn tới để gọi cái bánh khác.
"Yuri, không có thời gian, chúng ta có cuộc họp nửa tiếng nữa" Sooyoung vừa nói vừa nhìn đồng hồ.
"Tớ đói, và từ lúc cậu hất cái bánh thì tớ chả còn gì ăn cả"
Sooyoung đứng dậy, với áo choàng rồi nhìn Yuri.
"Kwon Yuri, nếu chúng ta không về họp đúng giờ ba cậu sẽ thiêu sống tớ" Sooyoung nói từ tốn, cố giữ bình tĩnh.
"Ớ, đó không phải cái cậu muốn hở? Không ích gì với tớ đâu" Yuri cười cợt
Sooyoung thật muốn tát bay cái kiểu cười ngớ ngẩn trên mặt Yuri lập tức, nhưng cô biết mình không thể. Dẫu sao, Yuri vẫn là sếp của cô, vậy nên cô chỉ bỏ đi.
"Sooyoung! Sooyoung! Tớ đùa mà" Yuri hét với theo.
Yuri nhanh chóng cầm áo khoác đuổi theo Sooyoung, cố bắt kịp cô. Ra tới ngoài, cô chợt dừng lại và nắm tròn một tay đầy tuyết. Nhằm thẳng hướng Sooyoung, cô ném cục tuyết không thương tiếc.
Ngay khi Sooyoung cảm thấy sự va chạm sau lưng mình, cô dừng bước, quay đầu lại và bất ngờ đối diện Yuri. Lập tức, Sooyoung cũng vơ một nắm tuyết và ném trả về phía Yuri.
Yuri cười vang khi cô co giò chạy, lẩn khỏi người đang liên tục ném tuyết vào cô. Cô chuyển hướng rẽ và vô tình đâm phải một ai đó.
Đường đóng băng rất trơn, khiến cả hai loạng choạng. Theo phản xạ tự nhiên, Yuri lập tức vòng tay quanh thân hình nhỏ nhắn trước mặt. Khi đã lấy lại được thăng bằng, họ ngước lên nhìn người còn lại.
Yuri nín thở khi trông thấy người con gái đứng trước mặt mình. Mái tóc dài vàng óng, môi đỏ mọng, da trắng mịn, và màu mắt nâu dịu dàng. Cô ấy thực đẹp đến nao lòng.
Họ lạc vào thế giới riêng của mình khi cả hai đứng bất động chăm chú nhìn đối phương.
Khi Sooyoung chạy tới ngã rẽ, cô đứng hình trước khung cảnh mờ ảo trước mặt. Yuri đang ôm eo một cô gái, tay cô gái thong thả tựa vào ngực Yuri, họ nhìn nhau say đắm.
"Yuri"
Vì ánh mắt họ vẫn không rời đối phương, nên Sooyoung quyết định lại gần. Cô đứng đằng sau Yuri và gọi lần nữa.
"Yuri"
Vẫn không thấy hồi âm, cô đành giật tay Yuri.
Yuri bừng tỉnh khỏi cơn mê, lập tức buông người con gái trong vòng tay ra và lùi lại.
"Tôi xin lỗi" Yuri nói nhẹ nhàng.
"Tôi mới nên xin lỗi, đó là lỗi của tôi"
Họ cùng cúi xuống nhặt đồ mà cô gái đã làm rơi khi va vào Yuri.
"Không cần đâu, tôi tự làm được" - Nhặt nhặt
"Không, để tôi" Yuri khăng khăng
Bàn tay họ đột ngột chạm vào nhau khiến Yuri cảm giác như có dòng điện chạy dọc cơ thể, làm cô lập tức rụt tay lại. Cô gái kia dường như cũng có cảm giác tương tự vậy, và phản ứng y chang.
"Yuri, chuyện gì vậy?" Sooyoung tò mò.
Sooyoung nhận ra bầu không khí ngượng ngùng đang bao phủ cả hai, nó làm cô thắc mắc vì rõ ràng họ là người lạ. Khi nhặt hết đồ, họ đứng lên và nhìn nhau lần nữa.
"Cám ơn" Cô gái nói nhẹ nhàng.
"Không cần đâu mà"
Cô gái khẽ cúi đầu đáp lại rồi bỏ đi.
"Thế tức là thế nào?" Sooyoung tiếp tục tò mò.
Yuri ngơ ngẩn nhìn theo bóng cô gái đi xa dần, tới một ngã rẽ và biến mất khỏi tầm mắt.
"Yuri, tớ đang nói chuyện với cậu đấy"
Bất ngờ, Yuri bạo lực nắm chặt cổ áo Sooyoung , kéo sát cho tới khi hai gương mặt cách nhau vài inches.
"Sooyoung, tớ nghĩ tớ yêu rồi."