1.
Lần đầu tiên ta gặp Tấm là khi nàng đánh rơi giày xuống sông. Nhìn sắc đẹp của nàng ta đã mê mẩn gần như ngay lập tức, nếu như ta không nhìn thấy một bóng dáng khác. Nhỏ nhắn, lọt thỏm trong đám đông, âm thầm dõi theo Tấm. Là dõi theo Tấm chứ không phải truy tìm ánh nhìn của ta như tất cả những người khác, kể cả Tấm.
Và từ lúc đấy, ta quyết định tim ta có môt mối tình bí mật.
Ta thích Tấm công khai, cưng chiều và yêu quý nàng như món bảo vật xinh đẹp. Nàng quả thật rất xinh đẹp duyên dáng. Đến mức hoàn mĩ. Ta hài lòng khi có nàng trong tay. Hài lòng thực thụ. Không phải kẻ nào cũng có được một báu vật như thế, nhưng ta thì có. Và ta yêu chiều Tấm tột cùng.
Nhưng, khi đêm đến, ta bị ám ảnh bởi ánh mắt mờ đục của một gương mặt mờ nhạt. Phải, gương mặt đó không xinh đẹp xuất chúng, làm điên đảo chúng sinh, nhưng lại khuấy động lòng ta mạnh mẽ. Đó là một nét đẹp khác, nhỏ nhắn, lọt thỏm trong tay ta. Ta đã bao lần tưởng tượng người ta yêu đương là người con gái nhỏ nhắn ấy. Phải, ta sẽ ủ nàng trong vòng tay, yêu đương nàng bằng mọi sự cẩn trọng, vì nàng quá bé nhỏ, dễ luồn lách khỏi ta và chạy mất lắm.
Ta cũng từng nghĩ đến việc sẽ làm gì nàng, và những lần tưởng tượng Tấm là nàng, ta đều khiến bản thân minh trở nên hết sức sung mãn.
Và rồi, ta bị tiếm ngôi. Bởi người em trai của ta. Người em trai song sinh.
Thật lạ kì, khi lén lút nhốt ta vào hầm tối, hắn lại sai Tấm về nhà để làm giỗ. Và những ngày sau đó, người vào hầu hạ hắn là Cám.
Phải, là nàng, người con gái nhỏ nhắn trong mơ của ta.
Ta đã phát điên khi biết Cám thất thân bởi hắn, cũng đã thề rằng sẽ làm mối hận thù này được giải quyết gọn ghẽ. Ta sẽ giết hắn, kẻ dám cuớp người con gái ta yêu thương nhất.
2.
Thật tình cờ ta gặp nàng. Nàng mỗi lúc càng trở nên nhỏ bé, rồi lẫn trong nét ngẩn ngơ là cả một nỗi hoang mang ám ảnh. Ta đọc được sự sợ hãi của nàng khi nàng giáp mặt ta. Là hắn làm nàng đau? Là hắn đã hành hạ nàng? Ta căm phẫn nhưng cố xoa dịu sự giận dữ đó bằng những cử chỉ xa lạ. Phải, người đứng trước mặt ta là người ta yêu. Sâu thẳm trong lòng ta ta biết, ta yêu nàng.
Và nàng yêu ta, ta dám chắc điều đấy.
Nàng là người con gái ngu ngốc. Ta biết tội ác của nàng dồn lên Tấm, nhưng trong thâm ta thỏa mãn khi nghĩ rằng đó là nàng làm vì ghen tức. Nàng ghen với Tấm vì Tấm có ta. Ta đã thỏa mãn tột cùng khi nghĩ đến nguyên nhân ấy. Vậy tức là nàng có yêu ta?
Rồi ta bất chợt nhận ra, quãng thời gian nàng giết Tấm, là quãng thời gian nàng ở bên hắn, không phải bên ta. Điều đấy khiến cuộc đời tù đày của ta trở nên bi thương. Thật điên rồ!
Rồi ta khẳng định một lần nữa: nàng căm ghét hắn. Bởi này đã sợ hãi và bỏ chạy khi nhìn thấy ta.
Một phần nào dó trong ta nhếch mép lên, cười hả hê.
Ta nhận ra nàng đẹp hơn, cũng nhận ra thực chất nàng rất e dè và nhút nhát. Nàng im lặng và chỉ trả lời khi có người hỏi, đến sau này ta mới biết tất cả đều là thói quen. Một thói quen tự giấu bản thân đi, để có thể làm cả mẹ nàng và cả Tấm hài lòng.
BẠN ĐANG ĐỌC
TẤM CÁM - NGOẠI TRUYỆN
Short StoryThể loại: Đồng nhân, nữ phụ văn, ngược tâm, SE Nguồn: marionettereigia Tác giả: Zinnia Reigia _________________________ "Hắn tàn nhẫn theo cách cuồng bạo, như mặt trời nóng giận thiêu đốt tất cả. Chàng tàn nhẫn như bóng đêm, lạnh lùng ẩn nhẫn rồi...