PHẦN 1

143 5 0
                                    

1

Ta yêu chàng.

Đó là lời nói dối chân thật nhất ta từng thốt ra trước mặt người đàn ông bạc tình ấy. Là lời nói cuối cùng, cũng là duy nhất của ta khi đối diện với chàng. Là lời nói duy nhất không u mê hay ngu xuẩn. Là lời duy nhất ta thốt ra từ cảm nhận chân thật của mình. Là lời nói cuối đời trước khi ta đi vào cõi chết.

Người con gái ấy sống.

Và đẹp đẽ hơn tất cả mọi thứ đẹp đẽ trên đời.

Ta nhìn hình dáng chị và ta hiểu cái chết của ta đến từng ngày từng giờ. Thật kì lạ cho ta, đến cuối đời mới đột nhiên trở nên minh mẫn. Hay nên nói đến cuối đời ta mới thoát ra khỏi ảo giác và những cảm xúc hỗn độn trong tâm?

Ừ, ta yêu chàng.

Và chàng phụ ta.

Hay nên nói ngay từ đầu kẻ phản bội là cả ta và mẹ?

Mẹ à… con yêu mẹ. Kính yêu mẹ bằng tất cả sự kính trọng của con.

Vĩnh biệt mẹ, vĩnh biệt chàng, ta sẽ gặp tử thần của ta.

”Chị Tấm à…”

Ta nhìn người đàn bà lộng lẫy trước mặt, bình tĩnh trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng.

“Cám à em, sao thế?”

“Chị sao trắng đẹp vậy?”

“À… chị sẽ chỉ cho em nhé.”

Giây phút ấy ta đã hiểu, người con gái được ta tôn sùng như người đàn bà tốt bụng nhất thế gian kì thực là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian.

Và ta nghe thấy tiếng cười của chị vang lên khi tiếng thét của ta dội đến, dấn thân vào nước sôi, để mặc chị róc da róc thịt, ta biết kết cục của ta không tốt đẹp, cũng biết mình không có quyền oán trách nên đã tự hiến mình cho kẻ thù kết liễu. Chỉ là không ngờ chị lại tàn nhẫn đến mức ấy.

2.

Hồi nhỏ, ta và Tấm ở cùng làng. Chị ấy là hình mẫu ta đeo đuổi, là người con gái hoàn mĩ nhất trong mắt mọi người. Chị có một mái nhà hạnh phúc, có ba, có mẹ, chỉ là mẹ chị mất sớm. Ta vẫn nhớ sự dịu dàng của mẹ chị ấy. Người phụ nữ ấy đã từng xoa đầu ta mỉm cười khi ta chạy đâm vào bà. Đó là nụ cười đẹp nhất ta từng thấy, chẳng bù cho mẹ ta.

Mẹ rất lạnh lùng, cũng rất độc ác. Kì thực, bà thương ta vô cùng vì ta là người con duy nhất ở bên bà. Mẹ ta có ba người con, chị cả đã đi lấy chồng từ sớm, vì không thể sống chung với sự độc tài của mẹ. Chị cả rất đẹp, nét đẹp hao hao giống Tấm và mẹ Tấm. Chị hai của ta thì chết yểu, khi chị vừa tròn năm tuổi, chị đã bị ma dắt ra sông. Mẹ chỉ còn ta, ta ráng làm con ngoan, ngoan đến mức ta quên đi mình có một khối óc và một con tim.

Mẹ ta tham vọng, luôn muốn tìm cách biết ta trở thành người đẹp, nhưng ta biết ta không thể, đó là vận mệnh của ta, bình thường và tầm thường. Rồi bất thình lình, một sự vụ xảy ra khiến vận mệnh tầm thường của ta thay đổi: Mẹ Tấm chết, mẹ ta lấy cha Tấm, ta và Tấm trở thành chị em.

TẤM CÁM - NGOẠI TRUYỆNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ