Chap 4

628 63 0
                                    

Các Thiên thần ngủ đều có thể bay xuyên qua cửa sổ và chỉ cửa sổ mà thôi. Nhưng khi họ lớn lên, việc bay qua cửa sổ cũng có chút bất tiện, cho nên đến năm 12 tuổi Thiên thần ngủ có thêm một khả năng nữa. Đó là chuyển dời thân ảnh, chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ tới nơi cần đến thì cơ thể tự động biến mất khỏi chỗ ban đầu và di dời đến địa điểm trong suy nghĩ. 

Vương Tuấn Khải 15 tuổi. Vương Nguyên 14 tuổi.

Nguyên Nguyên có một người bạn rất thân tên là Chí Hoành. Có chuyện gì vui cả hai đều mang ra kể với nhau hết. Trưa hôm đó, tự nhiên Tiểu Hoành lại chạy sang phòng của Nguyên Nguyên chơi, đúng lúc cậu đang buồn chán lăn lộn mãi mà không ngủ được. 

- Hey Vương Nguyên! Rảnh rỗi nói chuyện chút đi!

- Được a~ Uhm...Chí Hoành này, nghe nói cậu phải thay đổi chủ nhân à? - Tiểu Nguyên ngồi bó gối trên giường, xoa xoa mái đầu, hướng mắt về Tiểu Hoành, hỏi.
- Đúng rồi, vì vị chủ nhân đó đi du học rồi nên cũng xong nhiệm vụ. Tối ngày mai tớ lại có thêm một tiểu chủ nhân đấy! Nhưng mà...vẫn thích cái cảm giác mình lớn lên từng ngày giống chủ nhân hơn. – Chí Hoành nằm bẹp trên sàn, nhìn bâng quơ.

"Rồi một ngày nào đó, mình cũng giống như Chí Hoành sao? Chủ nhân...sau này người có đi du học không? À cũng không cần du học, đến 18 tuổi thì em cũng không thể ở bên canh giấc ngủ cho người nữa rồi. Em chỉ còn không đầy 3 năm nữa... Chủ nhân à, xa người sẽ tốt hơn chứ?.."

~~

Vương Tuấn Khải giờ đã là một học sinh cấp 3, toàn bộ đều toát ra khí khái, vô cùng anh tuấn khiến tất thảy học sinh nữ trong trường đều nhìn theo. Thế nhưng từ khi bước vào ngôi trường phổ thông đến giờ Tuấn Khải vẫn một mực mang bộ dạng lạnh lùng, lãnh đạm. Tuy anh có thể sẵn sàng giúp đỡ bạn bè giải bài tập, làm mấy chuyện cho tập thể trường lớp, nhưng ai cũng để ý rằng, Vương Tuấn Khải thật sự không có bạn thân.

Hơn 9 năm trải qua cuộc sống có thể gọi là cô độc, Tuấn Khải dường như đã quá quen với việc một mình xoay xở mọi thứ rồi. Gia đình, bạn bè, thì sao chứ? Họ cũng chẳng theo mình đi hết cuộc đời. Mình dựa vào chính mình, thế là đủ.

Khi người ta chìm trong sự cô đơn, họ muốn tìm bất cứ cái gì để dựa vào, bất cứ ai... Nhưng họ không tìm thấy sự tin tưởng ở đâu hết, vậy nên, chìm trong những cơn mơ phải chăng là tốt?
Dạo gần đây Vương Tuấn Khải có một giấc mơ lặp đi lặp lại. Anh lạc vào một thảo nguyên bao la đầy nắng và gió, đầy cây cỏ chim muông. Cứ bước đi vô định như vậy... Không lâu sau, một làn sương mờ bao quanh cậu, một bóng người xuất hiện.

- Ai vậy? – Tuấn Khải cố căng mắt ra nhìn.

Bóng trắng hiện ra rõ hơn một chút. Là một chàng trai với đôi cánh sau lưng. Cậu ấy cứ đứng im nhìn con suối nhỏ róc rách đằng trước, tâm tưởng hình như chu du đến miền nào rồi.

- Cậu là ai?

Vừa dứt lời, màn sương xung quanh Tuấn Khải như đậm hơn một chút, cản trở tầm nhìn anh. Đang định vượt qua đá sương ấy thì một giọng nói trong trẻo khiến anh dừng lại:

[Shortfic][KaiYuan] Thiên thần ngủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ