Bởi vì sau đó hai người nói chuyện tương đối nhỏ, cho nên ở trong phòng căn bản không nghe được gì cả. Khi Lí Minh vội vã hỏi thăm kết quả, Tại Dân cực kỳ hùng hồn nói cho Lí Minh biết, Lý Đế Nỗ không thích con trai.
Cậu cảm thấy mình làm như vậy là vì giúp Lý Đế Nỗ giữ bí mật, nhưng ai mà biết được trong lòng Tại Dân có tư tâm hay không.
Cậu cũng muốn làm bạn với Lý Đế Nỗ, cuộc sống của Tại Dân vẫn luôn bình thản vô vị, ngay cả bạn bè xung quanh cũng không có ai nổi trội hay đặc biệt, lần này ngoài ý muốn biết được Lý Đế Nỗ là song tính luyến, cậu cảm thấy nên vì cuộc sống của mình mà tìm niềm vui, sau này khi con cháu đầy sảnh, còn có thể cực kỳ kiêu ngạo nói cho chúng nó biết, năm ấy, ông nội có một người bạn là song tính luyến.
Cũng không biết Tại Dân có thể đợi được đến cái ngày con cháu đầy sảnh hay không.
Chiều tối, Tại Dân tắm rửa xong, vuốt vuốt mái tóc ẩm ướt bước ra ngoài, gõ cửa phòng 501.
Gõ hơn nửa ngày, Lý Đế Nỗ mới không tình nguyện ra mở cửa, Tại Dân vẻ mặt tươi cười sáng lạn: “Đồng học, cho mượn máy sấy.”
“Không có.” Cửa phanh một tiếng đóng lại.
Tại Dân biết Lý Đế Nỗ là người lạnh lùng, nhưng không ngờ lại lạnh lùng đến vậy, nụ cười sáng lạn của cậu không hề có tác dụng.
Ngày hôm sau, Tại Dân lại gõ cửa phòng Lý Đế Nỗ vào cùng thời điểm.
“Đồng học, mượn phòng tắm chút, bên phòng tôi hết nước.”
“Không có.”
Ngày thứ ba, Tại Dân vẫn vô liêm sỉ như trước.
“Đồng học, cho đi nhờ WC, tôi không nhịn được nữa, WC trong phòng tôi bị người khác chiếm mất rồi.”
“Không có.”
Ngày thứ tư, Tại Dân đã có phần nản lòng thoái chí.
“Đồng học, có thể cho tôi vay chút tình thương không?”
“Không có.”
Khi Lý Đế Nỗ chuẩn bị đóng cửa, Tại Dân liền bám lấy khung cửa: “Lý Đế Nỗ, cậu quá đáng quá đấy, có ai đối xử với tiểu đệ hàng xóm hòa ái dễ gần như cậu hay không? Cậu có gan thì đóng cửa đi, kẹp đứt luôn tay tôi đây này.”
Tại Dân nghĩ Lý Đế Nỗ tuyệt đối không dám đóng cửa. Mà Lý Đế Nỗ lại cho rằng Tại Dân nhất định sẽ bỏ tay ra, cho nên đóng cửa lại.
Theo tiếng hét thảm thiết của Tại Dân, cửa bắn mở ra, tay cậu rất đau, đau đến mức cậu muốn nhảy dựng lên, không ngừng thổi phù phù vào tay, biểu tình dữ tợn. Ngay cả mắng chửi người cũng không kịp, miệng vẫn hô đau, đau, đau. Tay cậu sưng tấy lên, đỏ tưng bừng, Lý Đế Nỗ mặt nhăn mày nhíu, kéo Tại Dân vào phòng: “Ai bảo cậu để tay ở đó!” Ngữ khí không có lấy một tia áy náy, tay của Tại Dân hơi run rẩy, cậu hoài nghi xương ngón tay của mình có phải bị kẹp gãy rồi không, ngẩng đầu, mắt phiếm lệ quang, tội nghiệp nhìn chằm chằm Lý Đế Nỗ: “Mau, trong phòng tôi có thuốc mỡ mẹ cho, giúp tôi đi lấy a.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Dù Cậu Là Nam, Tớ Vẫn Yêu - Nomin [ Chuyển ver ]
FanfictionLa Tại Dân : Cậu lớn lên dễ nhìn, lại có rất nhiều người thích, sao muốn ở bên tớ?. Lý Đế Nỗ : Cậu lớn lên bình thường, lại chẳng có ai thích, sao không ở bên tớ?. Xin phép lâu rồi nhưng bây giờ mình mới thực sự rảnh để làm. Tên Gốc : 你是男的,我也爱 Tác G...